Chương trước
Chương sau
“Anh nói đúng, công ty phim ảnh chiến đấu vì mục đích cuối cùng là các tác phẩm, chứ không phải so bì xem cơ sở điện ảnh và truyền hình của ai lớn hơn, chỉ cần chúng ta nghiêm túc và chăm chỉ quay phim, đến cuối cùng ai bị đào thải vẫn chưa rõ đâu!”

Nhìn thấy nụ cười cuối cùng cũng hiện lên trên gương mặt Hạ Huyền Trúc, Diệp Vĩnh Khang cũng cảm thấy rất vui: “Bây giờ em thấy tốt hơn chưa?”

“Chà, tốt hơn nhiều rồi, cám ơn nha chồng”.


“Ừm? Cảm ơn chỉ bằng miệng thôi sao? Không dùng cách khác để thể hiện à?”

Diệp Vĩnh Khang đột nhiên nở một nụ cười xấu xa.

Hạ Huyền Trúc vừa nhìn biểu cảm của đối phương là biết ngay anh chàng này đang nghĩ gì, mặt mũi không khỏi đỏ bừng lên: “Sao trong đầu anh lúc nào cũng nghĩ linh tinh thế, ngày nào cũng chỉ biết giày vò em, chẳng thương xót người ta gì cả”.

“Ha ha, ai bảo vợ yêu của anh xinh vậy chứ”.

Diệp Vĩnh Khang nói xong liền bắt đầu táy máy.

“Này, anh làm gì thế, Tiểu Trân còn đang ngủ trên tầng đấy, này, tay của anh…”

Dưới ánh đèn êm dịu, tràn ngập hương thơm và tình yêu.

Một tiếng sau.

“Đồ đáng ghét này nữa”.

Khuôn mặt của Hạ Huyền Trúc đỏ bừng sau cơn đê mê, tức giận nói với Diệp Vĩnh Khang: “Lần sau còn thế em không thèm quan tâm anh nữa đâu. Bây giờ lá gan của anh càng lúc càng lớn rồi ấy nhỉ, nếu như bị mẹ với Tiểu Trân bắt gặp thì sao?”

“He he, thỉnh thoảng chúng ta cũng phải thử chút cảm giác mới mẻ chứ. Hơn nữa muộn như vậy rồi, mẹ và Tiểu Trân nhất định đã đi ngủ rồi…”

“Bố, mẹ, hai người đang làm gì vậy?”

Khi đang nói, giọng nói giòn tan của Diệp Tiểu Trân đột nhiên vang lên ở cầu thang.

Hai vợ chồng lập tức quay đầu lại, nhìn thấy Tiểu Trân đang đứng ở cầu thang, hai mắt long lanh ngấn nước tò mò nhìn về phía này!

“A, Tiểu Trân… sao con lại xuống đây?”

Hạ Huyền Trúc hoảng loạn vội chỉnh lại quần áo, cũng may vừa nãy khi xong việc cô đã mặc lại quần áo vào rồi.

“Con dậy đi vệ sinh, nghe thấy mẹ ở dưới kêu a a a a nên liền xuống xem”.

Diệp Tiểu Trân thành thật trả lời.

Trong lòng Hạ Huyền Trúc xấu hổ đến mức nước mắt muốn trực trào ra, hoàn toàn không biết nên làm thế nào.

Cũng may Diệp Vĩnh Khang tỏ ra rất bình tĩnh: “Tiểu Trân à, vừa nãy bố mẹ đang luyện đấu vật, con mau lên lầu đi ngủ đi”.

Tiểu Trân nhìn chằm chằm hai người họ vài giây, sau đó ồ lên một tiếng, tỏ ý đã hiểu rồi xoay người đi lên lầu.

“Vừa nãy dọa chết em rồi, tại anh hết đấy”.

Hạ Huyền Trúc tức giận đấm vào ngực Diệp Vĩnh Khang mấy cái.

“Ha ha, không phải đã giải quyết xong rồi sao”.

Diệp Vĩnh Khang cười nói.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.