Chương trước
Chương sau
Tình yêu đã kích thích tiềm năng của anh ấy từng chút một, tiến độ trong khoảng thời gian đó đã có bước nhảy vọt vô cùng lớn.

Nếu cứ tiếp tục với tốc độ này, trong vòng năm năm, anh ấy thực sự có thể vượt qua được Thiên Ảnh.

Tuy nhiên vào thời điểm quan trọng đó, anh ấy vô tình gặp phải sự cố vũ khí di truyền.


Anh ấy bị thương nặng và vĩnh viễn mất đi một cánh tay, đừng nói đến việc vượt qua Thiên Ảnh, thậm chí còn mất đi tư cách tiếp tục cống hiến trong Điện Long Thần.

Diệp Vĩnh Khang hiểu rất rõ tâm tư của Thiên Thứ, suốt những năm qua bất cứ lúc nào anh ấy cũng mong được quay trở lại Điện Long Thần.

Bởi vì chỉ có ở Điện Long Thần, anh ấy mới có thể tiếp tục phát triển thông qua nền tảng này.

Nhưng theo quy định của Điện Long Thần, những anh em đã được cho quay về nhà, nếu như muốn quay lại thì cần phải có một công trạng rất lớn.

Sở dĩ Diệp Vĩnh Khang quản giáo nghiêm khắc như vậy thực chất là muốn bảo vệ họ.

Những người anh em đã lui về ở ẩn này, không có một trường hợp ngoại lệ, đều là vì bị thương nặng, không thể tiếp tục chiến đấu cho Điện Long Thần được nữa.

Nếu như cho phép họ quay lại, tỷ lệ sống sót của họ trên chiến trường sẽ bị giảm đi rất nhiều, bọn họ đã thoát chết một lần rồi, Diệp Vĩnh Khang không muốn nhìn thấy họ bỏ mạng thêm lần nào nữa.

Lý do Thiên Thứ cố chấp muốn nhận nhiệm vụ này là vì muốn nhân cơ hội này lập công lớn để quay lại Điện Long Thần!

Diệp Vĩnh Khang rất đồng cảm với Thiên Thứ, nhưng vì sự an toàn của anh ấy, anh chỉ có thể vững lòng và tuân theo nguyên tắc.

Ý nghĩa trong lời nói vừa rồi rất rõ ràng, nói với Thiên Thứ rằng nhiệm vụ này không hề tầm thường, dựa vào sức lực của anh ấy không thể nào hoàn thành được.

“Điện Chủ, tôi chỉ có một thỉnh cầu, trước khi ngài đưa ra câu trả lời cuối cùng, xin hãy cho phép tôi làm một việc trước”.

Thiên Thứ ngẩng đầu, vẻ mặt kiên nghị, trong mắt hiện lên vẻ kiên định và cố chấp.

“Ồ? Chuyện gì thế?”

Diệp Vĩnh Khang nhẹ giọng nói.

Thiên Thứ chậm rãi cúi đầu xuống, sau vài giây dừng lại, anh ấy đột nhiên hét lên một tiếng: “Điện Chủ, đắc tội rồi!”

Nói xong, một móng vuốt sắc nhọn đen bóng và phát ra ánh sáng lạnh lẽo đột nhiên nhô ra từ ống tay áo bên trái đang để trống, nhắm về phía ngực Diệp Vĩnh Khang!

Diệp Vĩnh Khang né sang một bên theo bản năng, muốn tránh đòn tấn công bất ngờ này.

Tuy nhiên ngay khi anh vừa di chuyển, móng vuốt sắc nhọn của đối phương đột nhiên chuyển hướng, với góc độ vô cùng hiểm hóc, tóm về phía bên cạnh một cách rất chuẩn xác!

Việc này quá đột ngột, không thể ngờ rằng đòn đầu tiên của Thiên Thứ chỉ là một động tác giả, chiêu tóm ngang này mới là chiêu giết người thực sự!

Sắc mặt Diệp Vĩnh Khang đanh lại, anh không thể ngờ được đối phương lại có thể đoán trước được phương hướng động tác của mình!

Chiêu tấn công thật sự này của Thiên Thứ, dù là góc độ, sức mạnh, tốc độ hay thời cơ đều có thể dùng cụm từ ‘không chê vào đâu được’ để hình dung!
Cho dù là Diệp Vĩnh Khang khi đối diện với chiêu này, cơ thể của anh như bị ép vào ngõ cụt, khó mà tránh được!

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.