Mao Nhất Trụ không chờ đợi được lôi kéo Trương Tịnh đi về trước, Trần Tiểu Túy đưa mắt dò hỏi Diệp Vĩnh Khang, Diệp Vĩnh Khang khẽ gật đầu, sau đó kéo Trần Tiểu Túy đi về phía trước dọc theo cầu đá trơn trượt kia.
Trước hang núi có một khoảng đất rộng tầm hai mươi mét vuông, mấy người vừa đi tới khoảng đất trống kia, phía sau đột nhiên vang lên một tiếng nổ lớn.
Ầm!
Cây cầu đá phía sau bỗng nhiên bị nổ tung trong một màn ánh lửa và khói súng.
“Đệch!”
Mao Nhất Trụ mắng, trước tiên giang hai tay bảo vệ ở phía trước ba người, thay ba người chặn lại một ít đá vụn bay tới và sóng khí.
“Chuyện gì xảy ra vậy?”
Trương Tịnh sợ đến mức giọng nói cũng run rẩy.
“Đừng hoảng hốt, trước hết hãy bình tĩnh lại!”
Mao Nhất Trụ hít một hơi thật sâu, vỗ mạnh lên đùi, cắn răng nói: “Không ngờ rằng truyền thuyết đó là thật!”
"Truyền thuyết gì?"
Trương Tịnh vội vàng hỏi.
Mao Nhất Trụ hít một hơi, nhìn cây cầu đá chỉ còn chưa tới nửa đoạn, chậm rãi nói: “Người ta đồn rằng vào thời kháng chiến, nơi đây là nơi đóng quân của một đội quỷ binh, bị dồn ép vào đường cùng nên sắp đặt rất nhiều bom ở đây, muốn nơi này nổ tan tành”.
“Nhưng sau đó không biết vì lý do gì, đội quỷ binh kia đột nhiên đồng loạt mất tích, ngay cả dấu vết cũng không có, giống như bốc hơi khỏi thế gian vậy”.
“Đội du kích vào đây tìm kiếm khắp nơi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-ve-ben-em/634830/chuong-1228.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.