Diệp Vĩnh Khang xua tay mỉm cười, Trương Tịnh trợn mắt nhìn anh, mắng một câu đồ thần kinh, sau đó tiếp tục ôm đầu gối nặng nề ngủ thiếp đi.
Ngày hôm sau trời vừa mới tờ mờ sáng, hai cô gái đều đã tỉnh, chỉ có mỗi Mao Nhất Trụ đang dựa vào cột ngủ ngon lành.
“Mao Nhất Trụ!”
Trước giờ, Trương Tịnh chưa từng khách khí với Mao Nhất Trụ, cô ấy đi thẳng tới, tát đối phương một bạt tai để đánh thức cậu ta.
“Còn nói là bảo vệ chúng tôi, bản thân mình thì ngủ như lợn”.
Trương Tịnh bất mãn oán trách nói.
“A? Sao tôi lại ngủ thế này?”
Mao Nhất Trụ trông hơi bối rối, Diệp Vĩnh Khang ở bên cạnh cười khẩy nói: “Ngủ không phải là rất bình thường sao?”
Mao Nhất Trụ hơi sững sờ, vội vàng nói: “Ừ ừ ừ, ý tôi là sao tôi có thể ngủ như chết như vậy được, cảm giác đó rất nặng nề, may mà không xảy ra chuyện gì, tất cả đứng lên thu dọn đồ đạc đi, cùng tôi đi bắt búp bê núi”.
Nhóm người thu dọn đồ đạc đơn giản, sau đó đeo bọc hành lý lên rồi tiếp tục lên đường.
Mao Nhất Trụ đi tuốt ở đằng trước, trong tay cầm sợi chỉ đỏ, đi về phía trước theo sự uốn lượn của sợi chỉ đỏ.
Diệp Vĩnh Khang đi cuối cùng, cười hỏi: “Thứ đồ chơi đó cũng không phải thành tinh, theo lý thuyết cần phải vượt nóc băng tường, làm sao có thể thuận đường rời khỏi đây”.
Trương Tịnh cúi đầu nhìn, quả nhiên cô ấy phát
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-ve-ben-em/634829/chuong-1227.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.