Chương trước
Chương sau
Lông mày Mao Nhất Trụ nhíu lại, nhanh chóng rút một lá bùa vàng trong túi xách ra, cắn da ngón tay rồi bôi lên đó một vệt máu đỏ, lớn tiếng nói với phía trước: “Hỡi sơn thần địa tiên, chúng tôi đi ngang nơi đây vô tình xúc phạm, mong các vị giơ cao đánh khẽ”.

Sau khi nói xong, lá bùa vàng đột ngột được ném ra.

Nhắc tới cũng kỳ lạ, sau khi lá bùa vàng kia được ném ra, trời đang không có gió nhưng nó lại nhẹ nhàng bay bay khắp bốn phương.

Mấy chục tấm bùa vàng chia nhau ra treo trên mấy chục thân cây già cỗi, tiếp sau đó, một cơn gió mang theo mùi máu tanh thổi qua.


“Mau, nhắm mắt lại, cho dù có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa cũng tuyệt đối không được mở mắt ra!”

Sắc mặt Mao Nhất Trụ hoảng hốt, vội vàng hét lớn với mọi người, đồng thời cũng chủ động nhắm chặt mắt lại, Trần Tiểu Túy và Trương Tịnh cũng lập tức nhắm mắt.

Diệp Vĩnh Khang liếc mắt nhìn bốn phía, sau đó mới nhẹ nhàng khép mắt lại, nhưng âm thầm chừa một khe hở.

Khoảng chừng ba phút sau, cơn gió quái dị mang nồng mùi máu tanh mới dừng lại.

“Có thể mở mắt rồi”.

Phía trước truyền đến giọng nói Mao Nhất Trụ.

Trương Tịnh và Trần Tiểu Túy mới từ từ mở mắt ra.

Nhưng khi nhìn thấy Mao Nhất Trụ vẫn đang nhắm chặt mắt, Trương Tịnh không kiềm được hỏi: “Mao Nhất Trụ, có chuyện gì xảy ra với anh vậy, sao bảo chúng tôi mở mắt mà anh vẫn nhắm?”

Vừa dứt lời, Mao Nhất Trụ đột nhiên biến sắc, kinh hãi hô lên: “Mau, nhắm lại, câu nói kia không phải tôi nói!”

Hả?

Trương Tịnh và Trần Tiểu Túy sợ run người, vội vàng nhắm mắt lại lần nữa.

Lại mấy phút nữa trôi qua, giọng nói của Mao Nhất Trụ lại truyền đến lần nữa: “Được rồi, mở mắt ra đi!”

Nhưng lần này Trương Tịnh và Trần Tiểu Túy vẫn không mở mắt, sắc mặt lộ vẻ sợ hãi.

Cho đến khi Diệp Vĩnh Khang mở miệng nói: “Không sao, là Mao Nhất Trụ nói đấy”.

Hai cô gái mới dám mở mắt ra, trên trán hai người đã ướt đẫm mồ hôi.

“Ban nãy hai cô đã nghe thấy gì?”

Mao Nhất Trụ nghiêm giọng hỏi.

Trương Tịnh sợ đến mức nói năng lắp bắp: “Nghe… Nghe… Nghe anh bảo chúng tôi mở mắt ra…”

“Đúng, nghe rõ ràng…”

Trần Tiểu Túy run rẩy gật đầu.

“Mẹ kiếp!”

Mao Nhất Trụ vỗ mạnh lên đùi, lại hỏi Diệp Vĩnh Khang: “Anh cũng nghe thấy à?”

“Ừ, nghe rất rõ”.

Diệp Vĩnh Khang thờ ơ gật đầu.

“Chết tiệt, chết tiệt!”

Mao Nhất Trụ hốt hoảng vò đầu đi qua đi lại: “Lần này to chuyện rồi, mẹ kiếp, vãi chưởng”.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.