Chương trước
Chương sau
“Nhất Trụ, anh đừng trách Vĩnh Khang, dù sao anh ấy cũng không hiểu nơi này bằng anh”.

Trần Tiểu Túy vội vàng lên tiếng nói giúp Diệp Vĩnh Khang.

Mao Nhất Trụ trợn mắt lẩm bẩm: “Bởi vì không hiểu nên mới phải nghe theo lệnh”.

“Được được được, tôi sai rồi, lần sau nhất định tôi sẽ nghe theo lệnh”.


Diệp Vĩnh Khang sợ cậu ta cằn nhằn không dứt nên nhanh chóng chắp tay với đối phương, nhưng cuối cùng lại bổ sung một câu: “Chẳng qua là tôi cũng không dám bảo đảm hoàn toàn, dù gì thì có một vài hành động là phản ứng bản năng của tôi”.

“Ví dụ như lúc bị uy hiếp hay bị tấn công, nhiều khi cơ thể tôi sẽ tự động gây ra phản kích mà tôi không thể khống chế được”.

“Haiz, thôi thôi, anh cố gắng khống chế đi, đừng khiến mọi người bị rơi vào bẫy là được”.

Mao Nhất Trụ chỉ đành phất tay thở thật dài.

Mọi người tiếp tục đi về phía trước.

Bởi vì vừa trải qua cảnh tượng quái quỷ, cho nên lúc này Trần Tiểu Túy và Trương Tịnh không còn giữ được vẻ bình tĩnh lúc vừa lên núi.

Thế giới quan vô thần của hai cô gái đã bị phá hủy hoàn toàn.

“Đã đi vào thì không còn đường quay đầu nữa, cho nên bây giờ mọi người tốt nhất đừng nghĩ ngợi linh tinh làm hao phí sức lực”.

Mao Nhất Trụ đi trước mở đường lại như đoán biết được suy nghĩ của mấy người phía sau.

Diệp Vĩnh Khang siết chặt tay Trần Tiểu Túy, mỉm cười an ủi: “Yên tâm đi, không có chuyện gì đâu, có anh ở đây rồi”.

Trần Tiểu Túy quay đầu nhìn Diệp Vĩnh Khang, cũng khẽ cười cười, nhất thời trong lòng cũng thấy thoải mái hơn nhiều.

“Vĩnh Khang, anh nói lớp sương mù dày đặc mà chúng ta vừa đi qua và hai giọng nói bắt chước thanh âm của bà nội em và bà của Tịnh Tịnh là thế nào?”

Trần Tiểu Túy tò mò hỏi.

Không đợi Diệp Vĩnh Khang mở lời, Mao Nhất Trụ đi tuốt phía trước đột nhiên lớn tiếng hô: “Bất vô cấm kỵ, bất vô cấm kỵ!”

Sau khi hô xong, cậu ta vẩy một lá bùa vàng về phía trước, sau đó chắp tay vái ba vái, lúc này mới quay đầu qua trầm giọng nói: “Có phải đã quên tôi vừa mới nói gì rồi không, tuyệt đối không được bàn tán, nếu bị thứ đó nghe được thì hậu quả nghiêm trọng đấy!”

Trần Tiểu Túy sợ hãi câm như hến.

Diệp Vĩnh Khang không vui nói: “Cậu có thể nói chuyện bình thường mà, sao lại nghiêm mặt làm gì?”

Mao Nhất Trụ nhìn vẻ mặt Diệp Vĩnh Khang không đúng lắm, mới lẩm bẩm: “Tôi cũng chỉ muốn tốt cho mọi người thôi”.

“Vĩnh Khang, đừng nói nữa!”

Trần Tiểu Túy lo Diệp Vĩnh Khang nói tiếp, vội vàng kéo tay đối phương, lúc này Diệp Vĩnh Khang mới bỏ qua.

Diệp Vĩnh Khang trước nay là người luôn bao che khuyết điểm người của mình, không cần biết là đúng hay sai, chỉ cần dám nói người của anh, anh nhất định trả đủ.

Vù vù!

Lúc này, phía trước đột nhiên truyền đến tiếng ầm ầm như núi lở sóng gầm.

Âm thanh này hệt như đang có mười triệu con ve sầu đang cùng nhau cất tiếng, khiến cho người nghe choáng đầu hoa mắt.

“Hỏng rồi, đã bảo các người im miệng đi mà không chịu nghe, chuốc lấy phiền phức rồi”.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.