“Không đúng”.
Diệp Vĩnh Khang xoa cằm, ngờ vực lẩm bẩm.
“Cái gì không đúng?”
Trần Tiểu Túy siết chặt góc áo Diệp Vĩnh Khang, cảm thấy xung quanh khá u ám, cũng không biết Diệp Vĩnh Khang đang làm gì.
“Ồ, không có gì”.
Diệp Vĩnh Khang vừa qua loa đáp, vừa tiếp tục nhìn xung quanh thử tìm ra chút manh mối nào đó.
Anh thầm cảm thấy vô cùng khó hiểu, phòng của anh ở ngay bên dưới sân thượng, cao năm mươi tầng, hơn nữa cả tòa nhà đều là tường bằng kính trơn, thế nên có thể loại trừ khả năng leo tường.
Cách duy nhất là đi xuống từ tầng thượng, nhưng Diệp Vĩnh Khang xoay một vòng vẫn không tìm thấy nửa manh mối.
Nếu như thế vấn đề càng trở nên khó đoán.
Khả năng leo tường bị loại trừ, hơn nữa cũng không phải xuống từ sân thượng, vậy đối phương làm thế nào để lại ba dấu tay máu bên ngoài cửa sổ sát đất?
Lẽ nào trên thế giới này thật sự có người đã đạt đến cảnh giới có thể bay trong không trung?
Đó là tình tiết câu chuyện chỉ có trong tiểu thuyết ảo tưởng.
Hoặc là…
Diệp Vĩnh Khang bỗng nghĩ đến khả năng khó tin hơn cả bay trong không trung.
Lẽ nào để lại ba dấu tay máu đó không phải người mà là thứ gì khác…
“Vĩnh Khang, rốt cuộc chuyện này là sao? Em vẫn thấy hơi sợ”.
Trần Tiểu Túy siết chặt cánh tay Diệp Vĩnh Khang, cứ cảm thấy không gian hết sức u ám.
“Không có gì đâu, đừng đoán mò
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-ve-ben-em/634804/chuong-1202.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.