Chương trước
Chương sau
“Không đúng”.

Diệp Vĩnh Khang xoa cằm, ngờ vực lẩm bẩm.

“Cái gì không đúng?”


Trần Tiểu Túy siết chặt góc áo Diệp Vĩnh Khang, cảm thấy xung quanh khá u ám, cũng không biết Diệp Vĩnh Khang đang làm gì.

“Ồ, không có gì”.

Diệp Vĩnh Khang vừa qua loa đáp, vừa tiếp tục nhìn xung quanh thử tìm ra chút manh mối nào đó.

Anh thầm cảm thấy vô cùng khó hiểu, phòng của anh ở ngay bên dưới sân thượng, cao năm mươi tầng, hơn nữa cả tòa nhà đều là tường bằng kính trơn, thế nên có thể loại trừ khả năng leo tường.

Cách duy nhất là đi xuống từ tầng thượng, nhưng Diệp Vĩnh Khang xoay một vòng vẫn không tìm thấy nửa manh mối.

Nếu như thế vấn đề càng trở nên khó đoán.

Khả năng leo tường bị loại trừ, hơn nữa cũng không phải xuống từ sân thượng, vậy đối phương làm thế nào để lại ba dấu tay máu bên ngoài cửa sổ sát đất?

Lẽ nào trên thế giới này thật sự có người đã đạt đến cảnh giới có thể bay trong không trung?

Đó là tình tiết câu chuyện chỉ có trong tiểu thuyết ảo tưởng.

Hoặc là…

Diệp Vĩnh Khang bỗng nghĩ đến khả năng khó tin hơn cả bay trong không trung.

Lẽ nào để lại ba dấu tay máu đó không phải người mà là thứ gì khác…
“Vĩnh Khang, rốt cuộc chuyện này là sao? Em vẫn thấy hơi sợ”.

Trần Tiểu Túy siết chặt cánh tay Diệp Vĩnh Khang, cứ cảm thấy không gian hết sức u ám.

“Không có gì đâu, đừng đoán mò nữa, chúng ta về trước đi”.

Diệp Vĩnh Khang nở một nụ cười nhẹ nhàng với Trần Tiểu Túy, rồi dẫn Trần Tiểu Túy xuống dưới lầu, bộ dạng như chẳng có gì xảy ra.

Hai người vừa mở cửa phòng đã cảm thấy hình như có cái gì đó rơi ra từ trong khe cửa, Trần Tiểu Túy cúi đầu nhìn, nhất thời bị dọa sợ đến mức hét toáng lên.

Trên mặt đất bỗng lòi ra một phong thư.

Phong thư đó không có vấn đề gì, là một phong thư làm bằng da trâu nhuốm màu vàng hoài cổ, thế nhưng không ngờ rằng trên mặt phong thư lại in một dấu bàn tay màu máu đỏ hệt như trên cửa sổ!

“Không sao đâu, đừng sợ!”

Diệp Vĩnh Khang hơi nhíu mày, sau khi quan sát bốn phía xong mới cẩn thận cúi người nhặt phong thư lên.

Mở ra nhìn thử, bên trong lại là một tờ giấy tiền vàng mã màu vàng sẫm dùng để đốt cho người chết!

Trên tờ vàng mã viết mấy chữ to màu đỏ như máu: Người vào Lan Đình chết!

“Ha ha, có ai đó đùa dai thôi”.

Diệp Vĩnh Khang vò tờ giấy kia thành một cục, không để cho Trần Tiểu Túy nhìn thấy chữ viết trên đó, rồi cố tỏ vẻ thản nhiên cười nói: “À, anh biết rồi, hôm nay là ngày nói dối Cá tháng Tư nên có người trêu ghẹo anh thôi”.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.