Mà ba dấu tay máu này lại xuất hiện rõ ràng ngay trước mặt, hơn nữa Diệp Vĩnh Khang cũng nghe rất rõ ba tiếng đập vào cửa sổ lúc nãy.
Rốt cuộc đối phương làm được bằng cách nào?
Diệp Vĩnh Khang xoa cằm, suy nghĩ xoay chuyện cực nhanh, đưa ra đủ thứ khả năng, nhưng cuối cùng vẫn bị Diệp Vĩnh Khang bác bỏ.
Vì dù dùng cách gì đi chăng nữa, có thể để lại ba dấu tay máu rõ ràng trên cửa sổ sát đất ở tầng năm mươi chắc chắn đều sẽ để lại vài dấu vết nào đó.
Tình trạng không lưu lại dấu vết như vậy không có khả năng tồn tại.
Nếu không cưỡng ép giải thích ra một khả năng thì đó chính là… lơ lửng trên không trung.
Ngoài khả năng này ra không còn bất kỳ một cách giải thích nào khác.
Tất nhiên nếu có đủ thời gian thì có thể xóa sạch mọi dấu vết để lại sau khi làm xong việc.
Nhưng từ lúc tiếng động vang lên đến khi Diệp Vĩnh Khang kéo rèm cửa ra chưa đến mười giây, thời gian ngắn như thế không thể rút lui trong âm thầm được, hơn nữa còn tiện thể xóa sạch mọi dấu vết.
Diệp Vĩnh Khang không làm được, hơn nữa anh cũng tin rằng trên đời này không ai có thể làm được.
“Vĩnh Khang, rốt cuộc là thứ gì thế, em hơi sợ”.
Trần Tiểu Túy co người ở đầu giường, ánh mắt hiện lên vẻ căng thẳng và hoảng hốt.
“Không sao, có người ác ý làm vậy thôi”.
Diệp Vĩnh Khang quay đầu lại nở nụ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-ve-ben-em/634803/chuong-1201.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.