“Đây là những trang bị để lên núi ngày mai, chỉ cần có những thứ này trong tay thì chuyến đi này của chúng ta sẽ bình an vô sự”.
Mao Nhất Trụ vỗ đùi, tự tin chỉ vào cái bọc vải màu xanh.
“Cái này là gì vậy?”
Trương Tịnh khẽ nhíu mày, sau đó cẩn thận mở cái bọc ra.
Lúc mọi người nhìn thấy thứ bên trong, bao gồm cả Diệp Vĩnh Khang, ba người đồng thời trợn tròn mắt!
Trong bọc vải màu xanh đó không phải là đèn pin và các công cụ dã ngoại khác như trong tưởng tượng, mà là những thứ bát nháo như bùa màu vàng, kiếm Đào Mộc, ngọc Phật, thánh giá, chu sa.
“Anh chuẩn bị những thứ này làm gì?”
Trương Tịnh ngạc nhiên há mồm trợn mắt.
Mao Nhất Trụ đáp: “Những thứ này đều là trang bị, em nhìn kỹ đi, bùa màu vàng và kiếm Đào Mộc đại diện cho đạo gia, hạt châu Phật đại diện cho nhà Phật, thánh giá là Giêsu”.
“Ba cái này gom lại, đến lúc đó những tai họa trên núi Lan Đình, dù anh ta có lai lịch thế nào, ác quỷ hay ma cà rồng nhìn thấy chúng ta chắc chắn sẽ tè trong quần”.
“Tịnh Tịnh, em nói xem anh có cẩn thận không? Đây có tính là ưu điểm không? Hay là em cho anh mấy điểm đi”.
Mao Nhất Trụ vô cùng tự tin cười nói với Trương Tịnh.
Trương Tịnh cạn lời nhìn đối phương, một lúc lâu sau mới nói: “Anh vui là được”.
Diệp Vĩnh Khang và Trần Tiểu Túy ở bên cạnh nhịn cười đến nội thương.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-ve-ben-em/634799/chuong-1197.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.