Chương trước
Chương sau
“Cho nên bây giờ nhiều người bên ngoài vẫn nghĩ như vậy, ha ha, ngay cả kẻ lừa đảo cũng bị lừa rồi”.

“Ha ha ha, thật thú vị!”

Mấy người họ cười ha ha, không khí xung quanh bỗng trở nên vui vẻ thoải mái hẳn lên, mọi người đã có một bữa ăn vui vẻ hòa thuận.

Khi gần chín giờ, lão phu nhân ngỏ ý muốn về trước.

“Cũng đến giờ rồi, bà về trước đây, nhà họ Trần còn có rất nhiều việc đang chờ bà xử lý, hơn nữa bà ở đây bọn trẻ các cháu cũng chơi không vui, nếu cần gì thì cứ gọi cho bà”.


“Vâng ạ, để cháu lái xe đưa bà về”.

Trần Tiểu Túy cũng không giữ lão phu nhân lại, bởi vì cô ấy biết nhà họ Trần đêm nay nhất định sẽ nổi sóng gió, đừng thấy vẻ hiền từ của lão phu nhân ở trước mặt cô ấy mà lầm.

Thực tế lão phu nhân còn được gọi là Phu Nhân Thép nổi tiếng trong giới, hôm nay nhà họ Trần xảy ra chuyện lớn như vậy, lão phu nhân chắc chắn không thể cứ thế cho qua , không biết sau đêm nay sẽ có bao nhiêu người nhà họ Trần sẽ khóc không ra tiếng.

Sau khi đưa lão phu nhân trở về nhà họ Trần, ba người trẻ tuổi đã đến một quán bar tương đối sạch sẽ.

Trần Tiểu Túy và Trương Tịnh là bạn thân của nhau nhiều năm, cho dù giữa hai gia đình vẫn luôn có những xích mích liên tục trong thời gian dài nhưng cũng không hề ảnh hưởng đến tình cảm của hai người họ.

Hai người đã lâu không gặp nên đương nhiên sẽ có rất nhiều chủ đề để nói.

Thỉnh thoảng Diệp Vĩnh Khang cũng xen vào nói mấy câu, cả ba cười nói vui vẻ, lâu lâu lại phát ra tiếng cười ha hả.

“Tôi phát hiện ra một chuyện”.

Diệp Vĩnh Khang vừa nhìn Trương Tịnh cười nói: “Lúc trước khi tôi gặp Tiểu Túy, tôi còn tưởng rằng cô ấy chắc chắn là người đẹp nhất trong giới người đẹp ở Thiên Hải rồi, nhưng hôm nay… ”

“Này, làm ơn đi, cũng thời đại gì rồi mà còn nói những lời cổ hủ này”.

Trương Tịnh cầm ly cocktail trên tay, cười nói: “Từ nhỏ đến lớn tôi luôn được người khác khen ngợi, ngay cả khi anh muốn kết thân với tôi thì cũng nên đổi cái gì đó mới mẻ hơn đi”.

“Ha ha, tôi vẫn còn chưa nói xong mà”.

Diệp Vĩnh Khang bật cười ha hả giải thích nói: “Lời phía sau của tôi đúng thật là muốn khen cô, cô chắc chắn là một người đẹp không chê vào đâu được”.

“Nhưng cũng không chỉ khen ngợi một mình cô, từ lúc xuống máy bay đến giờ, tôi đã thấy rất nhiều cô gái xinh đẹp ở Thiên Hải”.

“Thật đó, một đám người đều là những cô gái vô cùng xinh đẹp, hơn nữa đàn ông trông cũng rất tuấn tú”.

“Tôi cứ suy nghĩ đây có lẽ gọi là mỗi người sinh ra ở các vùng miền khác nhau, có lẽ Thiên Hải vốn là nơi sinh ra những người trai xinh gái đẹp”.

Trương Tịnh gật đầu cười nói: “Nói cũng đúng, những người ở Thiên Hải nhìn chung đẹp hơn người ở bên ngoài”.

“Nhiều chuyên gia cũng đặc biệt mở ra một lớp nghiên cứu về vấn đề này, nhưng cuối cùng cũng không nghiên cứu ra kết quả gì”.

“Có một câu nói trong dân gian rằng trên núi Lan Đình có một bảo vật, không những có thể khiến môi trường ở Thiên Hải trở nên tốt hơn, mà còn có thể khiến người dân ở đây trông xinh đẹp hơn”.

“Người ta nói rằng sở dĩ người dân Thiên Hải chúng tôi có nhiều trai xinh gái đẹp như thế là bởi vì mỗi ngày chúng tôi đều hấp thụ tinh hoa và linh khí mà bảo vật trên núi Lan Đình tỏa ra nên muốn không đẹp cũng không được”.

Diệp Vĩnh Khang nghe xong cũng vô cùng hứng thú nói: “Nghe cô nói vậy, tôi lại càng ngày càng hứng thú với núi Lan Đình thần bí đó rồi”.

“Hôm nay tôi còn đề cập chuyện này với Tiểu Túy, đợi khi cô ấy bận chuyện của mình xong, sẽ đi núi Lan Đình xem bên trong ẩn chứa bí mật gì”.

Sau khi Diệp Vĩnh Khang nói xong những lời này, sắc mặt Trương Tịnh thay đổi một cách rõ ràng: “Hai người nói thật hay chỉ thuận miệng nói vậy thôi?”

Trần Tiểu Túy ở bên cạnh cười nói: “Nói thật, mình vẫn luôn muốn lên núi Lan Đình xem, trước đây do mình không có gan, nhưng bây giờ nhân lúc Vĩnh Khang ở đây, mình thật sự rất muốn đến đó xem thử, sao nào, Tịnh Tịnh, cậu cũng có hứng thú với nơi đó sao? ”

Vẻ mặt Trương Tịnh hơi nghiêm túc, nhẹ nhàng lắc rượu cocktail trong ly.

Một hồi sau đột nhiên ngẩng đầu lên nói: “Nếu đã như vậy, chúng ta chọn ngày chi bằng nhằm ngày, sáng sớm ngày mai chúng ta lên núi, dù sao thời tiết mấy ngày nay cũng rất thích hợp!”

“Gì? Gấp thế sao?”

Trần Tiểu Túy dùng ngón tay cạo nhẹ trên ly, sau đó nói với Diệp Vĩnh Khang: “Anh thấy sao?”

Ngược lại, Diệp Vĩnh Khang lại tỏ ra rất ung dung, cười nói: “Về phần anh thì không có vấn đề, lúc nào cũng được, các em quyết định đi”.

“Vậy…”

Trần Tiểu Túy cắn răng nói: “Vậy cứ quyết định thế đi!”

“Được!”

Trương Tịnh vô cùng kích động, lấy điện thoại ra nói: “Mình phải gọi thêm một người, người này tuyệt đối là người hâm mộ núi Lan Đình, anh ta khá hiểu về núi Lan Đình, để mình gọi anh ta tới, rồi bọn mình cùng nhau thảo luận thật kỹ về chuyện của ngày mai!”


Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.