Chương trước
Chương sau
Mặt Trần Lệ Bình đầy vẻ thất vọng, nếu thế thì cùng lắm cũng chỉ bị phạt một ít tiền mà thôi, cô ta vốn muốn xử tử tên nhà quê kia, sau đó đẩy Trần Tiểu Túy vào trong tù.

Trần Quảng cẩn thận quan sát cách đóng gói hồi lâu, sau đó lại rút từ trong đó ra một điếu nhẹ nhàng ngửi, gật đầu nói: “Không phải hàng nhái đâu, đây chính là thuốc lá chuyên dụng của chiến khu Thiên Hải”.

“Cái gì?”

Dứt lời, tất cả mọi người trợn tròn mắt.


“Chuyện này sao có thể, anh không nhìn nhầm đấy chứ?”

Trần Lệ Bình lớn tiếng nói: “Anh kiểm tra lại lần nữa xem, làm sao có thể như thế được!”

“Không cần đâu, anh chắc chắn đấy”.

Trần Quảng cầm hộp thuốc lá gật đầu nói: “Dù xét theo cách gói hay công nghệ hay mùi vị thuốc lá bên trong đều là nguyên liệu và công nghệ chế tạo có một không hai”.

“Những thứ này đều là không thể nào sao chép được, hơn nữa mỗi một hộp thuốc lá chuyên dụng ở chiến khu Thiên Hải đều có riêng một số thứ tự độc nhất vô nhị, cái này là tuyệt đối không làm giả được”.

Cả căn phòng bỗng tĩnh lặng như tờ, trên mặt mỗi người đều thể hiện rõ sự nghi ngờ cùng khiếp sợ.

Thuốc lá này là thuốc chuyên dụng của chiến khu Thiên Hải thật sao?

Diệp Vĩnh Khang lấy nó ở đâu?

Chẳng lẽ anh cũng có người quen trong chiến khu sao?

Không thể nào!

Tuyệt không thể nào!

Loại nhà quê áo quần toàn hàng chợ như anh sao có thể quen biết với những người đó?

“Bà nội à, bà lấy mấy hộp thuốc lá này ở đâu thế?”

Lúc này Trần Quảng tiếp tục nghi ngờ hỏi: “Dù có người quen trong chiến khu Thiên Hải cũng không phải là có thể tùy tiện đem thuốc lá ra ngoài đâu”.

“Cho dù là sĩ quan cao cấp hai vạch ba sao trở lên cũng không có quyền lợi tùy tiện đưa loại thuốc lá này ra khỏi phạm vi chiến khu, chứ nói là tặng cho người khác”.

“Có được quyền lợi này trong cả chiến khu cũng chỉ có chưa đến mười người, trừ Nhậm Thiên Nguyên và sáu vị lãnh đạo ra thì chỉ có vài ba người có quyền hạn này”.

Lão phu nhân cũng không biết nên giải thích chuyện này như thế nào, mấp máy môi mấy lần lại nuốt ngược lời vào trong.

Những người còn lại cũng không biết nên nói như thế nào, nói đúng ra là dù sự thật đã đặt ngay trước mắt bọn họ vẫn không muốn tin.

“Trần Quảng, anh nhìn cái này xem”.

Lúc này Trần Lệ Bình dồn nén đủ loại cảm xúc khiến máu dồn lên não, không để ý gì nữa mà đưa tay lấy con dấu đồng thau vừa bị giấu sau bình hoa bên cạnh ra.

Mọi người bao gồm Trần Sương và lão phu nhân thấy động tác của Trần Lệ Bình cũng đổ mồ hôi lạnh.

Vừa nãy nghe Trần Quảng đã đến dưới lầu, mọi người đã vội giấu “con dấu giả” này trước.

Vì bọn họ hiểu rất rõ, dù Trần Quảng là người nhà mình nhưng làm giả con dấu danh dự là một chuyện quá mức trọng đại, không cẩn thận có thể khiến toàn bộ nhà họ Trần đều bị hủy hoại, thậm chí cùng lúc còn kéo theo Trần Quảng xuống nước.

Cho nên dù căm ghét Trần Tiểu Túy nhưng Trần Sương cũng tuyệt đối không có lá gan tố cáo chuyện con dấu ở chỗ này.

Nhưng tính đi tính lại, bọn họ lại đánh giá quá cao thể loại mất não Trần Lệ Bình.

“Anh Trần Quảng, anh nhìn cái này xem, làm giả con dấu danh dự ở chỗ các anh là tội gì, nhất định sẽ bị xử tử đúng không?”

Trần Lệ Bình đặt con dấu lên bàn, còn dùng ánh mắt đặc biệt ác độc nhìn chằm chằm Trần Tiểu Túy.
Khóe miệng Trần Tiểu Túy chỉ nhếch một cái đầy giễu cợt và khinh miệt, trong lòng thầm nghĩ từ đầu đến giờ mình không hề nói một câu mà đám người này đã tự mở đại hội vả vào mặt rồi.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.