“Từ đó tản ra một loại mùi vị tương tự với trầm hương, nhưng cũng có chỗ khác biệt với trầm hương”.
“Sự hưởng thụ về giác quan của loại mùi thơm này chỉ là thứ yếu, đặc điểm quan trọng nhất là có thể trong khoảng thời gian ngắn nâng cao tinh thần thúc đẩy não bộ, cho nên đối với các chiến sĩ luôn luôn phải huấn luyện gian khổ và lúc nào cũng chuẩn bị ra chiến trường mà nói thì loại thuốc lá này quả thật rất thích hợp với bọn họ”.
Những lời này là do Nhậm Thiên Nguyên từng nói với Diệp Vĩnh Khang, lúc ấy Diệp Vĩnh Khang cũng chỉ xem như một chuyện thú vị, không ngờ lúc này lại có tác dụng.
“Ừ đúng, hút xong một điếu, tôi cảm thấy tinh thần đúng là tốt hơn nhiều so với trước đó”.
Lão phu nhân gật đầu phụ họa, lại thuận miệng hỏi: “Nhưng tại sao tôi chưa từng nghe nói bên Đông Phi có loại gỗ kì lạ như vậy?”
“Hơn nữa loại cây này có công hiệu kỳ diệu như vậy, tại sao không có ai kinh doanh mặt hàng này?”
Diệp Vĩnh Khang mỉm cười giải thích: “Đó là bởi vì nơi loại gỗ này sinh trưởng bên Đông Phi là địa bàn thuộc về một bộ tộc cổ xưa”.
“Đối với bọn họ mà nói, loại gỗ này chính là lễ vật mà thần linh ban tặng cho bộ tộc, cho nên đương nhiên sẽ không dùng thứ này để làm ăn”.
“Chỉ có điều mấy năm trước bên kia đột nhiên xảy ra chiến loạn, bộ tộc cổ xưa này suýt bị diệt vong”.
“Lúc ấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-ve-ben-em/634752/chuong-1150.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.