Diệp Vĩnh Khang vừa định giải thích đây chính xác là thuốc lá của chiến khu Thiên Hải, nhưng ngay sau đó lại đột nhiên nghĩ tại sao phải so đo cùng đám người thiếu não như Trần Lệ Bình?
“Bà nội, thuốc lá này từ đâu tới không quan trọng, quan trọng là hôm nay là lễ mừng thọ của bà, thuốc lá này có thể khiến bà vui vẻ thì thế hệ sau như chúng tôi đã vui lòng rồi”.
Diệp Vĩnh Khang cười nói, mấy lời này dù không tiếp tục tranh cãi về xuất xứ của thuốc lá, nhưng cũng không hề phủ nhận.
Lão phu nhân không nói gì, chỉ lựa trong mấy hộp “thuốc Trung Đông” trước mặt cầm ra một hộp để qua một bên, thản nhiên nói: “Cậu cũng hút thử thuốc lá này đi”.
“Bà nội, thuốc đó là do A Chí đặc biệt chuẩn bị, sao có thể cho tên nhà quê này...”
Trần Lệ Bình ở bên cạnh không cam tâm, nhưng cô ta mới nói được một nửa đã bị lão phu nhân rầy la: “Ý của cháu là bà không có quyền phân phát mấy hộp thuốc lá này sao? Nếu đã như vậy thì mau mang những thứ này đi đi!”
“Không không không, bà nội, cháu không có ý này, ý cháu là, là…”
Trần Lệ Bình nhất thời cảm thấy tay chân luống cuống, ấp úng mãi cũng không nói được gì, chỉ có thể hung hăng trợn mắt nhìn Diệp Vĩnh Khang.
“Nếu mắt không thoải mái thì mau đến bệnh viện khám thử đi, đừng cả ngày cứ trừng đôi mắt gà chọi thế, y như một con cóc ghẻ”.
Dĩ nhiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-ve-ben-em/634751/chuong-1149.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.