Chương trước
Chương sau
Trần Tiểu Túy nói mấy lời này cực kỳ đã tai, mặc dù giọng điều rất khách sáo nhưng khuôn mặt lại nở nụ cười.

Cô ấy đã tung ra hai chiêu đó cực đỉnh, đầu tiên là tiết lộ người chồng mà hiện giờ Trần Sương luôn lấy làm kiêu ngạo chính là người cô ấy đã vứt bỏ vào năm đó.

Nói trắng ra là đang chế giễu Trần Sương xem thứ đồ rách nát cô ấy vứt bỏ thành bảo bối.

Mặt khác cũng chế giễu Trần Sương là trà xanh, một người thủ đoạn bằng cách tương tự.


Đây được gọi là có qua có lại, vừa rồi Trần Sương chế nhạo Trần Tiểu Túy thế nào thì giờ Trần Tiểu Túy giễu cợt lại thế ấy.

Lúc này Trần Sương đã tái mặt vì tức giận, nhưng lại không tìm được cớ để cãi lại, chỉ có thể nghiến chặt răng.

Lời giải thích tốt nhất là đừng cãi lại nếu không thì hậu quả khôn lường.

Ngoài hai chiêu chế giễu tuyệt vời này, mấy lời này còn ẩn chứa tầng nghĩa thứ ba, đang chế nhạo Trần Lệ Bình là người ba phải.

Một lời nói ba tầng ý nghĩa, một nhát dao chí mạng!

Nếu cãi nhau mà được nhận bằng chứng nhận thì mấy lời lúc nãy của Trần Tiểu Túy tuyệt đối có thể được đưa vào sách giáo khoa như một trường hợp kinh điển.

“Ha ha, em cũng vui tính thật đấy”.

Trần Sương kiềm chế cơn giận và vẻ lúng túng, mất tự nhiên bật cười, vội vàng đổi sang chủ đề khác.

“Được rồi, mọi người đều đã đến, chắc bà nội cũng sắp đến rồi”.

Trần Sương chào hỏi mọi người, sau đó vỗ tay nói: “Bây giờ tôi đếm lại số người, đọc đến tên ai thì đáp một tiếng, Trần Lệ Bình”.

“Có”.

“Trần Chí Cường”.

“Có”.

“Trần Vinh Hoa”.

“Có”.

Trần Sương cầm một danh sách người được mời đến tiệc mừng thọ màu đỏ đọc từng tên một.

“Ừ, đều đến cả rồi, có tất cả mười bảy người… Hả? Không đúng, sao trong phòng có đến mười chín người?”

Trần Sương bỗng bày ra vẻ mặt khá khoa trương.

Dĩ nhiên những người khác biết Trần Sương nói thế là có ý gì bèn giả vờ lộ vẻ ngờ vực: “Đúng thế, lạ thật đấy, sao lại nhiều hơn hai người nhỉ?”

“Ôi ôi, có hai người không có tên trong danh sách được mời”.

Có người bỗng phát ra một tiếng rất khoa trương.

Mọi người đều dời tầm mắt sang nhìn Diệp Vĩnh Khang và Trần Tiểu Túy.

Trần Sương nở nụ cười tỏ ý xin lỗi: “Xin lỗi em gái, em cũng biết nhà họ Trần luôn chú trọng quy tắc, bà nội cũng là người rất có nguyên tắc”.

“Thật ra chị cũng rất muốn nói với em vài câu, nhưng thiệp mời này không có tên của em, thế nên…”

“Ý của chị là không có tên trong thiệp mời thì không thể tham gia tiệc mừng thọ à?”

Trần Tiểu Túy nhìn đối phương bình tĩnh nói.

Trần Lệ Bình ở một bên tiếp lời: “Chẳng phải nói thừa rồi sao? Không mời mà đến, đúng là mặt dày”.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.