Lúc này, một thanh niên mặc vest có hoa văn, đầu tóc bóng lộn đi tới trước mặt bắt chuyện.
“Cút”.
Trương Tịnh lạnh lùng thốt ra một chữ, chẳng buồn liếc nhìn người đó lấy một lần, chỉ là ánh mắt vẫn nhìn về phía mà Diệp Vĩnh Khang rời đi.
“Ôi người đẹp, đừng lạnh lùng như thế chứ, bố tôi là chủ tịch của Bất động sản Thịnh Đạt, chiếc Ferrari của tôi đang đỗ ở bên dưới, hay là giờ tôi đưa cô đi mua túi nhé?”
Trương Tịnh vẫn không buồn nhìn đối phương lấy một lần mà chỉ chậm rãi đứng dậy bước về phía cửa.
Thanh niên đó hết sức vui sướng, vội vàng đi theo: “Như này mới đúng chứ, cô yên tâm, đi theo tôi nhất định sẽ không chịu thiệt, tôi biết một khách sạn năm sao, tối nay hai ta đến phòng tổng thống uống rượu, bên đó…”
Xoạt…
Trương Tịnh đột nhiên quay đầu lại, trong mắt loé lên tia sáng sắc lạnh, lạnh lùng nói: “Trong vòng năm phút, khiến Bất động sản Thịnh Đạt phá sản, đập xe và đánh anh ta tàn phế!”
Nói xong, cô ấy chẳng buồn quay đầu lại, vội vàng đi ra bên ngoài.
Đầu óc thanh niên đó mịt mờ, hoàn toàn không biết đối phương đang nói gì.
“Muốn chân trái hay chân phải?”
Lúc này, sau lưng đột nhiên vang lên một giọng nói đàn ông trầm khàn.
Thanh niên đó sững sờ, quay đầu lại nhìn thấy một người đàn ông trọc đầu, mặc một chiếc áo sơ mi kẻ sọc bình thường đang nhìn mình chăm chăm.
“Con mẹ nó, mày là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-ve-ben-em/634729/chuong-1127.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.