Chương trước
Chương sau
Ba người nói chuyện một lát, bầu không khí đã trở nên thoải mái vui vẻ.

Nói chuyện được khoảng hơn nửa giờ, Trần Tiểu Tuý nhìn đồng hồ rồi nói xin lỗi với Trương Tịnh: “Tịnh à, bọn mình phải qua bên kia rồi. Xin lỗi nhé, vừa trở về mà lại không ở bên cậu nhiều hơn, chờ bên kia xong việc mình sẽ lập tức gọi điện thoại cho cậu”.

“Cậu còn khách khí với mình làm gì”.


Trương Tịnh trợn mắt: “Đi đi, lo chuyện quan trọng trước đi. Tối nay tụ họp, hai người chúng ta nhất định phải vui chơi thật tưng bừng”.

“Có điều… Hôm nay mình quên mang ví tiền rồi, điện thoại cũng hơi trục trặc, cậu đi tính tiền đi”.

“Để anh trả”.

Diệp Vĩnh Khang định đi thanh toán lại bị Trần Tiểu Tuý níu lại, cười nói: “Không sao đâu, để em đi là được, anh ngồi đây chờ em một chút”.

Nói xong cô ấy cầm điện thoại di động đi về phía quầy thu ngân.

Diệp Vĩnh Khang ngây người nhìn bóng lưng Trần Tiểu Tuý, sau đó lắc đầu cười gượng xoay người ngồi xuống ghế, nhìn Trương Tịnh cười nói: “Có gì cần dặn dò tôi à?”

Trương Tịnh nhìn Diệp Vĩnh Khang nghiêm mặt nói: “Tôi tin người đàn ông mà Tiểu Tuý coi trọng nhất định không tệ, vừa rồi trong lúc trò chuyện tôi có dò xét anh mấy lần, anh quả thật không giống với người thường”.

“Vậy nên bây giờ tôi muốn biểu đạt sự khẳng định với anh, tôi hiểu anh đang muốn giúp Tiểu Tuý xả giận”.

“Nhưng hôm nay dù sao cũng là lễ mừng thọ của lão phu nhân nhà họ Trần, cũng là bà nội của Tiểu Tuý”.

“Bất kể hiện giờ quan hệ giữa bọn họ thế nào, ít nhất lúc Tiểu Tuý còn nhỏ, bà nội đã rất chiều chuộng cô ấy”.

“Có một lần Tiểu Tuý mắc phải bệnh lạ, chính bà nội của cô ấy đã không màng cực khổ một mình chạy đến Điền Nam mời một cao nhân về cứu Tiểu Tuý một mạng”.

“Ngoài mặt thì Tiểu Tuý là một người mạnh mẽ quyết đoán, nhưng nội tâm lại vô cùng trọng tình trọng nghĩa, cho nên… chắc anh hiểu ý tôi rồi chứ?”



Nghe thấy vậy, Diệp Vĩnh Khang gật đầu nói: “Ừ, tôi hiểu, cô không muốn để cho mọi chuyện trở nên quá phức tạp, khiến Tiểu Tuý cảm thấy khó xử khi bị kẹp ở giữa đúng không?”

“Yên tâm, cảm ơn cô đã nhắc nhở, có điều tôi không tán đồng với cách nói ban nãy của cô”.

“Trước đây lão phu nhân đã cứu Tiểu Tuý một mạng, tôi rất cảm kích, đây là ơn”.

“Thế nhưng sau này bà ta đã quay ngoắt sang chèn ép Tiểu Tuý, ức hiếp Tiểu Tuý, áp đặt Tiểu Tuý đủ đường, đây là oán”.

“Có ơn báo ơn, có oán báo oán, ơn là ơn, oán là oán, đây là hai chuyện hoàn toàn khác nhau”.

“Thế nhưng…”

“Cảm ơn ý tốt của cô, tôi cảm thấy rất vui và yên lòng khi Tiểu Tuý có được một người bạn thân như cô, rảnh thì tôi sẽ mời cô uống rượu”.

Diệp Vĩnh Khang lên tiếng ngắt lời Trương Tịnh, sau đó khẽ cười quay người rời đi.

Trương Tịnh ngồi ngơ ngác trên ghế rất lâu, tới khi bóng lưng của Diệp Vĩnh Khang biến mất sau cánh cửa được một lúc cũng chưa hoàn hồn lại.
“Người đẹp, cô ngồi một mình buồn chán ở đây, lát nữa tôi có thể mời cô đi uống rượu không?”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.