Chương trước
Chương sau
"Đến bây giờ, cậu ta đã có thể đứng trong top một trăm người mạnh nhất trong chiến khu, so với lúc nhập ngũ thì đừng nói đến Thiên Hải, cho dù có nhìn ra tất cả các Cục tác chiến ở Long Hạ, cũng tuyệt đối là một kỳ tích!"

"Trước đây tôi cũng cảm thấy rất kỳ lạ, tên công tử tật xấu đầy người từng ăn chơi lêu lổng, vừa vào chiến khu sao có thể biến thành một người khác như vậy”.

"Câu trả lời của cậu ta vào thời điểm đó cũng khiến tôi khá chấn động, cậu ta nói rằng ngay khi vào đây, cậu ta đã tìm thấy một cảm giác thân thuộc mãnh liệt”.


"Luôn cảm thấy rằng đây là nơi mà cậu ta nên đến và chính ở đây, cậu ta mới thực sự có tín ngưỡng của riêng mình, đó là - cường giả!"

Diệp Vĩnh Khang nghe xong im lặng không nói gì, chỉ cúi đầu khẽ rít một điếu thuốc, tựa như đã nghĩ tới điều gì đó.

"Quân hầu, anh...”

Nhậm Thiên Nguyên và Lý Phi thấy sắc mặt của Diệp Vĩnh Khang hơi kỳ lạ, lo lắng vội hỏi.

"Ừ, không sao, nghe về chuyện của Trần Quảng làm tôi nhớ đến một người bạn cũ”.

Diệp Vĩnh Khang ngẩng đầu lên mỉm cười: "Trần Quảng quả thật là chiến sĩ trời sinh, một người tài hiếm thấy, sau này mọi người chú ý đến cậu ta một chút, thành tựu sau này của cậu ta có thể vượt xa những gì mọi người nghĩ”.

Nhậm Thiên Nguyên và Lý Phi đều gật đầu, thật ra không cần Diệp Vĩnh Khang dặn dò, bọn họ cũng sẽ đặc biệt để ý tới Trần Quảng, dù sao mầm giống tốt như vậy cũng không phải tìm được dễ dàng.

Reng reng...

Lúc này, thiết bị liên lạc chuyên dụng ở chiến khu trên cổ tay Lý Phi đổ chuông.

Đây là một loại thiết bị công nghệ cao, chỉ cần thông qua thiết bị này, có thể liên lạc với mọi người mọi lúc.

Hơn nữa phương thức trao đổi của thiết bị liên lạc cũng được mã hóa, chỉ những người nội bộ mới có thể hiểu được, bình thường mọi chuyện lớn hay nhỏ đều có thể hoàn thành thông qua thiết bị này.

"Sếp Nhậm, Trần Quảng nói rằng cậu ta muốn xin nghỉ phép”.

Lý Phi có vẻ hơi ngạc nhiên khi nhìn thấy thông tin trên thiết bị liên lạc.

"Hả? Trần Quảng muốn xin nghỉ phép ư?"

Nhậm Thiên Nguyên dường như cũng khá kinh ngạc, trong ấn tượng của bọn họ, Trần Quảng đừng nói là nghỉ phép, mỗi ngày ngoại trừ ăn ngủ, đều là thời gian huấn luyện.

Hai từ nghỉ phép với cậu ta tuyệt đối là một thứ của thế giới khác.

"Lý do?"

Nhậm Thiên Nguyên tò mò hỏi, ông ấy rất muốn biết rốt cuộc là lý do gì đáng để Trần Quảng, một người coi trọng huấn luyện hơn tính mạng xin nghỉ phép.

"Cậu ta nói hôm nay bà nội tổ chức tiệc mừng thọ nên cậu ta phải quay về”.

Lý Phi nhìn vào thông tin trên thiết bị rồi nói.

"Ồ, thì ra là vậy, đồng ý đi, lý do này thì phê chuẩn”.

Nhậm Thiên Nguyên gật đầu và chấp thuận cho Trần Quảng nghỉ phép.

Chiến khu Thiên Hải có một kỷ luật cực kỳ nghiêm ngặt, có rất nhiều việc Nhậm Thiên Nguyên phải tự mình làm.
Ngay cả khi một binh lính xin nghỉ phép, cũng phải có sự đồng ý của ông ấy.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.