Chương trước
Chương sau
Lý Phi vừa nói, vừa quay đầu nhìn Diệp Vĩnh Khang cười ha ha nói: "Quân hầu, anh đừng để bụng, tên nhóc này chưa biết trời cao đất dày ra sao, tính hiếu kỳ khá cao”.

"Nhưng nếu tiện thì anh cứ trả lời bừa với cậu ta vài câu, nếu không tên nhóc này rất để tâm mấy chuyện vụn vặt, đến lúc đó việc huấn luyện của chiến đội Sấm chúng tôi sẽ bị tên nhóc này làm liên lụy mất”.

Diệp Vĩnh Khang dở khóc dở cười khi nhìn thấy bộ dạng của Lý Phi, vấn đề mà Trần Quảng hỏi rõ ràng cũng là điều anh ta muốn biết, lại còn ra vẻ đang quan tâm tới người khác.


Thật ra không chỉ Lý Phi, câu hỏi của Trần Quảng là câu hỏi mà tất cả mọi người có mặt đều muốn biết câu trả lời.

Trong số đó có cả Nhậm Thiên Nguyên.

Họ đều rất muốn biết, làm thế nào mà một người trẻ tuổi như vậy lại có được cảnh giới như ngày hôm nay?

Có phải có tuyệt chiêu độc môn nào không?

"Im mồm hết đi!"

Nhậm Thiên Nguyên trầm giọng nói: "Các cậu vẫn không chịu để yên đúng không? Quân hầu mới đến còn chưa kịp uống một ngụm nước”.

"Tôi cảnh cáo các cậu, hôm nay tâm trạng của quân hầu tốt, đợi cậu ấy chỉ dạy cho các cậu một chút, về sau không được phép như thế này nữa!"

Diệp Vĩnh Khang nghe xong những lời này lại càng dở khóc dở cười, tuy rằng Nhậm Thiên Nguyên ra vẻ thành thật như vậy, nhưng trong đầu cũng không khác gì bọn họ.

Ông ấy cũng chỉ là thay đổi cách thức muốn anh truyền lại phương pháp cho mọi người.

Chỉ là Diệp Vĩnh Khang thấy được nhưng không nói ra, anh rất hiểu hành động của đám người Nhậm Thiên Nguyên và Lý Phi, hơn nữa cũng rất tán thành và đồng ý cách làm này.

Một người chỉ khi liên tục duy trì tấm lòng ham học hỏi vươn lên mới có thể không ngừng mạnh mẽ, không ngừng trưởng thành.

Có người kiêu ngạo dốt nát lại tự cho mình là đúng, cũng có người ham ăn lười làm tình nguyện tầm thường cả một đời, những người như vậy mới là những người bị coi thường nhất.

"Ừ, cũng không thể gọi là chỉ dạy được, coi như thảo luận thôi”.

Diệp Vĩnh Khang nhìn quanh sân huấn luyện, sau đó khẽ sờ cằm, trầm ngâm một hồi rồi nói với Trần Quảng: "Cậu muốn biết tôi làm như thế nào, đúng không? Cậu bước lên trên mười lăm bước trước đi”.

Trần Quảng không hiểu thế nào, nhưng vẫn làm theo như lời Diệp Vĩnh Khang nói, tiến lên mười lăm bước, khoảng cách ước chừng hai mươi mét.

"Cậu cảm thấy tôi rất mạnh sao?"

Diệp Vĩnh Khang hỏi Trần Quảng đang ở cách đó hai mươi mét.

Trần Quảng hơi bối rối, nhưng vẫn gật đầu nói: "Quân hầu là người mạnh nhất mà tôi từng gặp”.

"Còn mọi người thì sao? Đều cho rằng tôi mạnh à?"

Diệp Vĩnh Khang lại quay đầu nhìn Lý Phi và những chỉ huy của chiến đội khác đứng ở bên cạnh, cũng như năm nghìn thành viên chiến đội Sấm phía sau.

"Mạnh!"

Tất cả các thành viên đều đồng thanh trả lời, Lý Phi từ trước đến nay kiêu căng ngạo mạn nhưng bây giờ đã hoàn toàn tâm phục khẩu phục, anh ta còn chân thành nói thêm: "Nếu như quân hầu không được coi là mạnh thì trên đời này cũng không có cường giả nữa”.
"Rất tốt”.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.