Những chuyện như mất súng, đối với anh ta mà nói tuyệt đối là điều tối kỵ quan trọng y như mất mạng!
“Xin lỗi, vừa mượn súng của anh dùng một chút, quên hỏi anh một tiếng rồi”.
Diệp Vĩnh Khang ngửa cổ tay ra, trong tay đột nhiên có thêm một khẩu súng trông giống hệt với khẩu súng trong tay Lý Phi.
Bả vai Lý Phi cứ thế run lên: “Anh… anh từ lúc nào…”
Anh ta không thể nào tin nổi lại có người có thể lấy đi khẩu súng từ trên người mình trong tình cảnh chính bản thân cũng chẳng hề phát giác ra.
Đối với một chiến sĩ mà nói, súng tuyệt đối là một thứ quan trọng như sinh mạng.
Tuy nhiên đối với Lý Phi, súng đã hoà vào làm một với linh hồn của anh ta từ lâu.
Anh ta vẫn luôn tin chắc thế giới này không một ai có thể lặng lẽ lấy đi mấy khẩu súng của mình dưới tình cảnh anh ta không hề phát giác ra.
Điều này giống với việc trên thế giới này, không ai có thể chặt đứt được cánh tay của một người trong tình cảnh họ không hề hay biết.
Súng không chỉ là súng, súng là một bộ phận thậm chí còn quan trọng hơn cả cánh tay bắp chân trên cơ thể Lý Phi.
“Anh có tài năng bắn tỉa rất tốt, nếu như tôi luyện thêm chút tâm tính thì có lẽ sẽ còn phát triển hơn được rất nhiều”.
Diệp Vĩnh Khang đưa súng cho Lý Phi, vừa vỗ lên bả vai đối phương vừa nói: “Phạt thì thôi vậy, thua tôi cũng là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-ve-ben-em/634712/chuong-1110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.