Chương trước
Chương sau
Những chuyện như mất súng, đối với anh ta mà nói tuyệt đối là điều tối kỵ quan trọng y như mất mạng!

“Xin lỗi, vừa mượn súng của anh dùng một chút, quên hỏi anh một tiếng rồi”.

Diệp Vĩnh Khang ngửa cổ tay ra, trong tay đột nhiên có thêm một khẩu súng trông giống hệt với khẩu súng trong tay Lý Phi.


Bả vai Lý Phi cứ thế run lên: “Anh… anh từ lúc nào…”

Anh ta không thể nào tin nổi lại có người có thể lấy đi khẩu súng từ trên người mình trong tình cảnh chính bản thân cũng chẳng hề phát giác ra.

Đối với một chiến sĩ mà nói, súng tuyệt đối là một thứ quan trọng như sinh mạng.

Tuy nhiên đối với Lý Phi, súng đã hoà vào làm một với linh hồn của anh ta từ lâu.

Anh ta vẫn luôn tin chắc thế giới này không một ai có thể lặng lẽ lấy đi mấy khẩu súng của mình dưới tình cảnh anh ta không hề phát giác ra.

Điều này giống với việc trên thế giới này, không ai có thể chặt đứt được cánh tay của một người trong tình cảnh họ không hề hay biết.

Súng không chỉ là súng, súng là một bộ phận thậm chí còn quan trọng hơn cả cánh tay bắp chân trên cơ thể Lý Phi.

“Anh có tài năng bắn tỉa rất tốt, nếu như tôi luyện thêm chút tâm tính thì có lẽ sẽ còn phát triển hơn được rất nhiều”.

Diệp Vĩnh Khang đưa súng cho Lý Phi, vừa vỗ lên bả vai đối phương vừa nói: “Phạt thì thôi vậy, thua tôi cũng là chuyện rất bình thường, một gã đàn ông to con đội mũ sắt đứng trên bục cao cho người ta nhìn vào cũng chẳng phải chuyện vui vẻ gì, tiếp tục nỗ lực nhé”.

Nói xong, Diệp Vĩnh Khang mỉm cười rồi quay người bước thẳng về phía trước: “Kiểm duyệt hoàn thành, tôi rất hài lòng với chiến khu Thiên Hải của mấy người”.

Nhậm Thiên Nguyên vội vàng bước nhanh đi theo, nở một nụ cười hiếm thấy với Diệp Vĩnh Khang: “Vẫn là quân hầu có cách, thằng nhóc Lý Phi này về mọi mặt gần như đều hoàn mỹ, thế nhưng chỉ có tính khí lại quá mức cao ngạo”.

“Bài học ngày hôm nay coi như để cậu ta rèn luyện, nếu cậu ta có thể thay đổi tính khí của mình thì sau này thành tựu của cậu ta sẽ không có giới hạn!”

“Quân hầu!”

Lúc này, Lý Phi đột nhiên hô lên một tiếng từ phía sau.

Diệp Vĩnh Khang quay đầu lại, khẽ cười nói: “Còn chuyện gì?”

Soạt!

Lý Phi đứng nghiêm rồi kính lễ tiêu chuẩn với Diệp Vĩnh Khang.

“Tôi muốn biết rốt cuộc ban nãy quân hầu đã làm gì?”

Lý Phi lớn tiếng hỏi.

Mãi tới lúc này anh ta vẫn không biết rốt cuộc ban nãy đã xảy ra chuyện gì, rốt cuộc quân hầu đã dùng cách gì để khiến cho toàn bộ sáu viên đạn của anh ta đều đi lệch hướng.

Không đợi Diệp Vĩnh Khang trả lời, Nhậm Thiên Nguyên đứng bên cạnh đã lên tiếng nói: “Đầu đạn của cậu rơi cách mục tiêu trong phạm vi năm mươi mét về phía Đông Bắc, tìm được đầu đạn thì cậu sẽ biết ngay thôi”.

Nói xong ông ấy tiếp tục đi về phía trước cùng với Diệp Vĩnh Khang.

Lý Phi phía sau đứng ngẩn ra tại chỗ mất mấy giây rồi vội vàng trầm giọng nói: “Tất cả mọi người nghe lệnh, tìm kiếm trong phạm vi năm mươi mét về phía Đông Bắc quanh mục tiêu cho tôi!”
Chẳng bao lâu sau, mấy chiến sĩ quả nhiên đã thật sự tìm được mấy đầu đạn rơi vãi.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.