Chương trước
Chương sau
Chuyện này giống như một nhóm thường dân không vũ khí đối mặt với sự bắn phá liên tục của súng súng hạng nặng trước mặt họ!

"Chạy, chạy, chạy, này thì chạy!"

Diệp Vĩnh Khang vừa đi vừa chửi bới, đồng thời tăng tốc phóng lá bài.

Những cao thủ đang ôm đầu chạy bán sống bán chết kia lần lượt bị các lá bài bám theo rồi giết chết một cách chuẩn xác!

"Đại ca, còn vài người ở đằng kia nữa!"


Sử Nam Bắc chỉ vào hơn chục người đang đứng các đó một khoảng nhất định: “Vượt qua tầm bắn rồi à?"

"Tầm bắn ư?"

Diệp Vĩnh Khang cười khẩy: “Phạm vi ánh mắt chính là tầm bắn của tôi!”

Nói xong, anh đột nhiên vươn hai ngón tay ra bốc một lá bài, đá chân, xoay eo, nhờ lực của khuỷu tay và xoay eo mạnh mẽ ném đi.

Vút...

Trong không khí lập tức truyền đến tiếng xé rách!

Bởi vì tốc độ bay của lá bài đã đạt cực hạn, thậm chí còn có một tia sáng yếu ớt xuất hiện trong suốt khoảng thời gian bay, giống như một ngôi sao bay với tốc độ rất nhanh!

Xoẹt ——

Xoẹt ——

Xoẹt ——

Xoẹt ——

Xoẹt ——

Sau khi lá bài liên tiếp xuyên qua chín người, cuối cùng nó cắm chặt vào gáy của người thứ mười.

"Chết tiệt, đại ca, anh đã phá kỉ lục rồi, lần này xuyên qua tận chín người!"

Sử Nam Bắc vỗ tay lớn tiếng hoan hô.

"Phá cái con khỉ, lúc ông đây mạnh nhất có thể xuyên qua mười lăm người, mẹ kiếp, còn một người nữa, giao cho cậu đấy!”

Diệp Vĩnh Khang đưa lá bài tới trước mặt Sử Nam Bắc.

"Đại ca, anh đểu thật đấy, tên đó chạy quá xa, sợ không đánh trúng nên mới đưa tôi chứ gì, tôi nhất định không đồng ý đâu”.

Sử Nam Bắc liếc sang một bên, nhìn thấu ý đồ của Diệp Vĩnh Khang.

"Đây là mệnh lệnh!"

Diệp Vĩnh Khang nhíu mày, cảm giác bị vạch trần thật mất mặt.

Sử Nam Bắc ấm ức nói: “Nếu đã là mệnh lệnh, tôi chắc chắn sẽ thực hiện, chỉ là, tôi không am hiểu bài Poker”.

Nói xong, hắn mỉm cười nhìn đám người Tần Phong đang trợn mắt há muồn: “Người đó đã chạy bảy tám mươi mét rồi, muốn nhanh chóng giết người đó, các người nghĩ dùng cách gì là tốt nhất?"

“Đuổi theo, bóp chết hắn!”

Mê Long nghiến răng nói.

Sử Nam Bắc lắc đầu mỉm cười: “Chờ anh đuổi theo thì hoa cúc cũng héo tàn rồi, ý tôi là dùng tốc độ nhanh nhất có thể”.

Yên Vĩ Điệp khẽ cau mày, suy nghĩ một chút mới chậm rãi nói ra hai chữ: "Dùng súng”.

"Đúng, súng!"

Tần Phong nhanh chóng phụ họa: “Tốt nhất là dùng súng bắn tỉa, với khoảng cách này vẫn có thể bắn trúng một người”.

Sử Nam Bắc nghiền ngẫm mỉm cười: “Ừ, biện pháp tốt đấy, vậy bây giờ tôi bảo cậu dùng một phát súng bắn vỡ đầu người kia”.

“Ơ?”

Tần Phong gãi đầu nói: “Nhưng tôi không mang súng?”

“Vậy cậu nói làm cái quái gì?”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.