Chương trước
Chương sau
"Diệp Vĩnh Khang ơi là Diệp Vĩnh Khang, cậu đúng là đồ ngốc. Tôi đã sống gần hết cuộc đời, tại sao lại đột nhiên thương cảm với cậu cơ chứ?"

Bác Hải cười khổ và lẩm bẩm một mình.

Lão ta luôn cho rằng mình đã nhìn thấu thế giới rồi, những thứ như tình yêu, tình bạn, ... đều là những thứ hư ảo.


Đối với lão ta, mọi thứ trên đời này, ngoại trừ lợi ích, về bản chất đều là công cụ để thu lợi.

Nhưng sau khi nghe Lãnh Tu nói vừa rồi, cũng suy nghĩ vài giây, chợt hiểu ra nếu như Diệp Vĩnh Khang xảy ra chuyện, lão ta nhất định sẽ rất buồn.

Và kiểu buồn này là thứ không màng đến lợi ích.

"Lãnh Tu, đi chuẩn bị mấy thư như thư pháp cổ, vàng bạc châu báu ...gì gì đó đến đây. Dù sao càng có giá trị càng tốt, sau đó lập tức thu thập những thứ này, đặt ở lối ra của thành phố Đông Hải, trải thảm đỏ ở đó đợi tôi, đi làm ngay đi!"

"Vâng, Hải Gia!"

Sau khi ra lệnh, bác Hải hít thở sâu nhiều lần liên tiếp để giữ cho cảm xúc của mình bình tĩnh nhất có thể.

Lão ta biết rất rõ rằng những việc càng gấp gáp thì lão ta càng phải giữ được bình tĩnh và lý trí.

"Cậu Diệp, tôi là bác Hải, cậu đừng nói vội, nghe tôi nói xong đã, kế tiếp cậu phải ghi nhớ từng lời tôi nói, nó có liên quan đến tính mạng của cậu, và sự an toàn của mọi người xung quanh cậu!"

Bác Hải gọi điện thoại cho Diệp Vĩnh Khang, nói với giọng nghiêm túc hiếm thấy: "Sư Tử Hà Đông muốn xử lý cậu, lần này không phải mấy chuyện mèo cào nữa đâu, ngoài tất cả nhân lực trong trang viên ra, còn gọi tất cả môn sinh bên ngoài được gọi về".

"Tất cả đệ tử của ông ta đều là bá chủ thế giới ngầm một phương, cao thủ dưới trướng của ông ta nhiều như mây, bản thân Sư Tử Hà Đông cũng là một cao thủ hàng đầu, đấm một cái có thể vỡ nát cả tảng đá!"

"Ngoài ra, điều đáng sợ hơn nữa là lần này ông ta đã thả con quái vật Thái Sơn ra rồi. Con quái vật đó không thể dùng lời mà miêu tả được".

"Cậu chỉ cần hiểu một chút là được. Ngay cả Vua Tây Hải và tôi cũng sẽ toát mồ hôi lạnh khi nghe đến tên yêu quái đó".

"Sư Tử Hà Đông lần này đã hoàn toàn phát điên, lần này đến Giang Bắc còn nói…"

Mỗi lời nói của bác Hải đều xuất phát từ trái tim, không hề mang tính giật gân, nhưng lão ta chưa kịp nói xong thì đã nghe thấy Diệp Vĩnh Khang sốt ruột nói ở đầu bên kia điện thoại: "Vòng vo làm gì, sao không nói thẳng vào vấn đề đi".

Bác Hải nuốt một ngụm nước bọt, giọng điệu vô cùng trịnh trọng: "Lập tức rời khỏi Giang Bắc, mang theo vợ và con gái, chạy càng xa càng tốt!"

"Sư Tử Hà Đông, tôi sẽ cố gắng hết sức giúp cậu giữ chân ông ta, có thể được một lúc đấy, cậu mau chạy đi, chạy ngay lập tức, không được chậm một giây nào!"

Đầu bên kia điện thoại im lặng vài giây, rồi giọng nói khinh thường của Diệp Vĩnh Khang truyền đến: "Thế thôi à?"

Bác Hải sửng sốt: "Chẳng nhẽ những gì tôi vừa nói, cậu nghe không rõ sao? Được rồi, tôi sẽ lặp lại lần nữa, lần này Sư Tử Hà Đông đã dốc toàn bộ lực lượng, họ đã hoàn toàn phát điên ... "

"Đừng, tôi nghe rõ rồi!"

Diệp Vĩnh Khang ở đầu bên kia điện thoại nói: "Tôi nghe rõ từng chữ ông vừa nói, tôi tự biết phải làm sao, cám ơn ông đã nhắc nhở, như này đi, tôi đang chơi dở ván bài, thua mất hơn hai trăm tệ rồi, phải mau gỡ lại mới được".

Nói xong liền cúp điện thoại.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.