"Diệp Vĩnh Khang ơi là Diệp Vĩnh Khang, cậu đúng là đồ ngốc. Tôi đã sống gần hết cuộc đời, tại sao lại đột nhiên thương cảm với cậu cơ chứ?"
Bác Hải cười khổ và lẩm bẩm một mình.
Lão ta luôn cho rằng mình đã nhìn thấu thế giới rồi, những thứ như tình yêu, tình bạn, ... đều là những thứ hư ảo.
Đối với lão ta, mọi thứ trên đời này, ngoại trừ lợi ích, về bản chất đều là công cụ để thu lợi.
Nhưng sau khi nghe Lãnh Tu nói vừa rồi, cũng suy nghĩ vài giây, chợt hiểu ra nếu như Diệp Vĩnh Khang xảy ra chuyện, lão ta nhất định sẽ rất buồn.
Và kiểu buồn này là thứ không màng đến lợi ích.
"Lãnh Tu, đi chuẩn bị mấy thư như thư pháp cổ, vàng bạc châu báu ...gì gì đó đến đây. Dù sao càng có giá trị càng tốt, sau đó lập tức thu thập những thứ này, đặt ở lối ra của thành phố Đông Hải, trải thảm đỏ ở đó đợi tôi, đi làm ngay đi!"
"Vâng, Hải Gia!"
Sau khi ra lệnh, bác Hải hít thở sâu nhiều lần liên tiếp để giữ cho cảm xúc của mình bình tĩnh nhất có thể.
Lão ta biết rất rõ rằng những việc càng gấp gáp thì lão ta càng phải giữ được bình tĩnh và lý trí.
"Cậu Diệp, tôi là bác Hải, cậu đừng nói vội, nghe tôi nói xong đã, kế tiếp cậu phải ghi nhớ từng lời tôi nói, nó có liên quan đến tính mạng của cậu, và sự an toàn của mọi người xung quanh cậu!"
Bác Hải gọi điện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-ve-ben-em/634636/chuong-1034.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.