Chương trước
Chương sau
Nói nôm na là cá chép vượt long môn, những lời này của Diệp Vĩnh Khang là long môn của Phương Nhất Minh!

Cùng lúc đó.

“Lý Khôn từ Nam Dương, bái kiến Sư Gia!”


“Dương Hải từ Chiêu Bình, bái kiến Sư Gia!”

“Tề Thiên Hải từ Khâu Bắc đến nhận lệnh, bái kiến Sư Gia!”

Hôm nay trang viện của Sư Tử Hà Đông có vẻ cực kỳ náo nhiệt.

Trong sân dựng một đài cao, Sư Tử Hà Đông mặc áo khoác dài màu đỏ, ngồi nghiêm túc ở chiếc ghế trải da hổ trên đài cao.

Một đầu tóc bù xù màu nâu, đôi mắt tràn đầy sự khát máu và ác độc vô hạn, trông giống hệt một con yêu vương thành tinh.

Dưới đài cao có một đám đông đang quỳ, hơn nữa còn không ngừng có người lần lượt gia nhập vào đó.

Chỉ chốc lát sau, trên mặt đất có ít nhất ba mươi bốn mươi người đang quỳ.

Đừng nhìn những người này quỳ dưới đất như người hầu mà lầm, thật ra nhưng chọn bừa một người trong số họ cũng tuyệt đối là bá chủ thế giới ngầm một phương!

Tất cả những người này đều là môn sinh một tay Sư Tử Hà Đông đào tạo ra, mặc dù đã rời xa Sư Tử Hà Đông tự lập thế lực riêng, nhưng chỉ cần Sư Tử Hà Đông ra lệnh thì bọn chúng sẽ lập tức chạy tới từ bốn phương tám hướng!

“Sư Gia, đến lúc rồi”.

Một tên đàn em bên cạnh dè dặt nói với Sư Tử Hà Đông.

Trong tay Sư Tử Hà Đông đang cầm một tách trà bằng bạch ngọc, hờ hững lên tiếng: “Người đã đến đông đủ chưa?”

Tên đàn em khẽ gật đầu nói: “Còn thiếu Tôn Đại Khang và Quách Quảng Bình, có điều họ đang trên đường đến, nhiều lắm chưa đến nửa giờ nữa sẽ đến, hay là chúng ta trì hoãn lại nửa giờ…”

Ầm!

Tên đàn em còn chưa kịp nói xong, Sư Tử Hà Đông đột nhiên đấm mạnh lên đầu đối phương.

Cú đấm này vô cùng mạnh mẽ khiến tên đàn em chưa kịp phản ứng, đầu đã bị đập vỡ tung, chết ngay tại chỗ.

"Đến trễ nửa giờ, coi lời tôi như gió thổi bên tai à? Có phải ra ngoài mấy năm nên đã đủ lông đủ cánh rồi không?”

Sư Tử Hà Đông nổi trận lôi đình, tung chân đạp mạnh khiến bàn trà gỗ đỏ phía trước bay ra ngoài.

Đám môn sinh quỳ bên dưới sợ đến nỗi run lẩy bẩy, ngay cả hít thở mạnh cũng không dám.

"Tất cả đứng lên đi, chúng mày không cần phải sợ!"

Sư Tử Hà Đông giơ tay lên, đám người bên dưới vội vàng dập đầu ba cái bày tỏ sự cảm ơn rồi mới vội vã đứng dậy.

“Bây giờ ngay cả lời của tao mà Tôn Đại Khang và Quách Quảng Bình cũng dám không nghe, lát nữa khi bọn chúng đến thì cứ bắt lại trước đã, chờ tao xử lý xong đám nhãi ranh Giang Bắc sẽ quay về từ từ xử lý hai thằng chó đó”.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.