Chương trước
Chương sau
Diệp Vĩnh Khang hơi mất kiên nhẫn, giơ tay lên cắt ngang lời của Phương Nhất Minh, thấy gương mặt đối phương đầy biểu cảm kinh ngạc và lo lắng, Diệp Vĩnh Khang thở dài, vỗ vai đối phương, cười nói: “Yên tâm đi, giết chết một con kiến không nguy hiểm như anh nghĩ đâu, tự tôi có chừng mực, có điều vẫn phải cảm ơn anh”.

Nói xong Diệp Vĩnh Khang đứng lên, cũng không quay đầu lại mà đi thẳng ra bên ngoài.

“Cậu chủ Phương, tính cách Vĩnh Khang là vậy đấy, anh đừng để bụng, hơn nữa anh nhất định phải tin tưởng anh ấy, anh ấy chắc chắn sẽ xử lý chuyện này ổn thỏa”.


Sau khi giải thích một câu với Phương Nhất Minh, Trần Tiểu Túy cũng vội vã đuổi theo Diệp Vĩnh Khang.

Thật ra Trần Tiểu Túy cũng biết, những lời Phương Nhất Minh vừa nói cũng không phải là nói quá, Sư Tử Hà Đông đúng là quái vật kinh khủng cực kỳ đáng sợ.

Nhưng Trần Tiểu Túy cũng biết thân phận thật của Diệp Vĩnh Khang, anh đường đường là hầu quân tướng của nước Long Hạ, chỉ dựa vào thân phận này, cho dù mấy trăm Sư Tử Hà Đông hợp lại với nhau cũng không làm gì được Diệp Vĩnh Khang !

Nhưng Phương Nhất Minh lại không hề biết rốt cuộc Diệp Vĩnh Khang có lai lịch gì, mặc dù anh ta cũng từng thấy bản lĩnh của Diệp Vĩnh Khang, nhưng lần này anh ta vẫn cảm thấy Diệp Vĩnh Khang hơi khinh địch.

“Anh Diệp!”

Phương Nhất Minh bước nhanh đuổi theo: “Anh Diệp, tuyệt đối đừng khinh địch, lần này hoàn toàn khác với nhà họ Mã lần trước, không phải cùng một đẳng cấp đâu”.

“Tôi biết tôi không ngăn được anh, nhưng nếu anh nhất định muốn đi, anh phải đồng ý với tôi chuyện này”.

“Đến lúc đó nếu nhìn thấy một tên mập mạp tay chân bị mang xiềng xích thì anh phải lập tức chạy ngay, nhanh được bao nhiêu thì chạy bấy nhiêu, anh Diệp, anh phải đồng ý với tôi!”

Diệp Vĩnh Khang nghe giọng nói của Phương Nhất Minh sau lưng cũng cảm thấy ấm lòng, sau khi suy nghĩ một lát, anh đột nhiên xoay người cười nói với Phương Nhất Minh: “Nếu anh thật sự lo lắng cho tôi như vậy thì có gan đi cùng tôi không?”

“Tôi…”

Phương Nhất Minh chần chừ mấy giây, ngay sau đó cắn răng nói: “Được, vậy tôi cùng đi với anh!”

Diệp Vĩnh Khang cười ha ha, vỗ mạnh mấy cái lên bả vai Phương Nhất Minh, nhìn vào mắt đối phương, cười đáp: “Chú nhỏ hơn anh mấy tuổi, sau này tôi sẽ là anh trai của chú”.

“Cảm ơn anh, em nhất định sẽ xem anh như anh ruột!”

Phương Nhất Minh cực kỳ cảm động.

Trần Tiểu Túy bên cạnh lại hơi nghiền ngẫm, nói một câu khiến Phương Nhất Minh không không hiểu được đầu đuôi: “Chúc mừng anh”.

“Chúc mừng tôi?”

Phương Nhất Minh cảm thấy thật buồn bực.

“Được rồi, đừng suy nghĩ quá nhiều, sau này đối đãi thật tốt với anh của anh là được”.

Trần Tiểu Túy cười nói.

Cô ấy cũng không giải thích cho Phương Nhất Minh quá nhiều, cũng không nói với anh ta, mấy từ Diệp Vĩnh Khang vừa nói với anh ta có ý nghĩa gì.

Trần Tiểu Túy rất hiểu tính cách của Diệp Vĩnh Khang, anh là một người đàn ông mặc dù bên ngoài rất khiêm tốn, nhưng trong xương lại cực kỳ cao ngạo.

Anh có thể ôn hòa với tất cả mọi người chỉ cần họ không chọc vào anh, nhưng cực ít người có thể được anh coi trọng, đừng nói là được anh coi là bạn bè.





Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.