Giọng nói của Tiểu Chí vẫn bình tĩnh như cũ, tiếp tục lạnh nhạt lặp lại: “Tôi nói, tôi tìm Diệp Vĩnh Khang”.
“Mẹ kiếp, mày có bị điếc không hả?”
Người đó trợn mắt nói: “Tao hỏi mày là...”
Bụp!
Lời còn chưa dứt, Tiểu Chí đột nhiên giơ chân đá một phát ngay ngực đối phương nhanh như tia chớp.
Cú đá này trông có vẻ rất nhẹ nhàng, thực ra lại nhanh như tia chớp chứa ngàn cân!
Thậm chí ngay cả tiếng kêu thảm thiết cũng không kịp phát ra, người đó đã bị đá bay ra ngoài, bụp một tiếng, nặng nề ngã xuống đất không rõ sống chết.
“Mẹ kiếp, giết!”
Tần Phong phản ứng lại ngay, sau khi quát lên một tiếng lập tức hung hăng đẩy Mê Long về phía đối phương.
Tiểu Chí đứng tại chỗ, biểu cảm cũng không hoảng loạn, đối mặt với kẻ địch đông gấp mấy lần, trái lại trên mặt hắn lại nở nụ cười khinh miệt.
Bụp!
Đối mặt với người đàn ông cường tráng hung hãn nhào đến, Tiểu Chí cố tình dùng lại chiêu cũ, tung cú đá giống hệt cú đá vừa nãy.
Chỉ có điều lần này không đạt được hiệu quả như ban nãy, một là bởi Mê Long đã có phòng bị, hai là sức chiến đấu của Mê Long cao hơn rất nhiều so với người bị đá bay lúc trước.
Đối mặt với cú đá nhanh như sấm chớp, Mê Long đưa cánh tay lên đón đỡ theo bản năng.
Bụp!
Một âm thanh vang lên, bắp chân của Tiểu Chí và cẳng tay của Mê Long chạm mạnh vào nhau.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-ve-ben-em/634606/chuong-1004.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.