Chương trước
Chương sau
Dẫn đầu là một tên trai bao mặt mũi đẹp trai, bước chân trầm ổn, căn cơ hết sức vững chắc, lúc bước đi phần hông có độ cong rất nhỏ mà người thường không nhìn thấy được, nhẹ nhàng đung đưa cực kỳ nhịp nhàng theo bước chân.

Có thể đoán được người này là cao thủ cước pháp điêu luyện, hơn nữa đã gần đạt đến cảnh giới đỉnh cao.

Mười hai người sau lưng hắn, tuy không xếp thành hàng ngũ chỉnh tề, cao thấp mập ốm không giống nhau.


Nhưng bọn chúng lại có nhịp thở hết sức ăn ý, đồng thời giữa những bước chân và khoảng cách có một sự ăn khớp tuyệt diệu.

Không khó nhìn ra, mười hai người này không chỉ có năng lực tác chiến cá nhân cực kỳ mạnh, mà cũng có sự ăn ý rất cao.

Nếu bọn chúng đồng thời ra tay, tuyệt đối có thể bộc phát ra năng lượng mạnh hơn gấp mấy lần so với tổ hợp mười hai người đơn giản hợp lại!

Thông qua lời kể của Thiên Diệp Nhi, Diệp Vĩnh Khang cũng có thể đánh giá sơ lược được sức chiến đấu của đám người này.

Mặc dù vẫn không đáng là gì ở trước mặt anh, nhưng đối với những anh em Thiên Diệt mới chỉ trải qua huấn luyện chưa đến hai tháng mà nói, tuyệt đối là một cơn ác mộng máu tanh đã định trước không thể xóa nhòa với bọn họ!

Hơn nữa Diệp Vĩnh Khang cũng sẽ không ra tay can dự vào, vì anh hiểu rất rõ, trong một thời gian ngắn nếu muốn rèn luyện ra một tổ chức có thể so sánh được với Thiên Khải thì phải khiến họ trải qua muôn ngàn thử thách trong máu tanh và chết chóc!

Bài học tiếp theo đã định trước sẽ khiến cho mỗi anh em Thiên Diệt suốt đời khó quên!

Những anh em Thiên Diệt trong thao trường vẫn chưa ý thức được những gì bọn họ sắp phải đối mặt, khắp cả thao trường vẫn rộn ràng tiếng nói cười không dứt như cũ.

Khoảng chừng mười phút sau, Diệp Vĩnh Khang, Sử Nam Bắc và cả Hồng Lý đứng ở bên cạnh thao trường, sắc mặt đều hơi thay đổi.

Sử Nam Bắc với tư cách là huấn luyện viên trưởng của trại huấn luyện Thiên Diệt khẽ nhíu mày, nhìn đám người trong thao trường vừa nói vừa cười, không hề cảm nhận được mối nguy hiểm cận kề, Sử Nam Bắc không kiềm chế được trầm giọng lẩm bẩm: “Xem ra sau khi trở về phải giúp đám cháu này học cách phán đoán mới được”.

Một luồng khí tức nguy hiểm xen lẫn chết chóc đang chậm rãi đến gần.

Chưa đến một phút, Diệp Vĩnh Khang, Sử Nam Bắc và Hồng Lý đã phát giác ra.

Cho dù đám nhóc trên thao trường này vừa mới huấn luyện hơn hai tháng, thua xa ba người họ, nhưng người ta cũng đã đến tận cửa vậy mà vẫn không có bất kỳ ai phát hiện được!

Mãi đến khi mấy người kia cách thao trường chưa đến ba mươi mét, trong đám người mới có người hô lên: “Các anh là ai?”

Thấy một đám người xa lạ mặt mũi không chút biểu cảm đi từ bên kia đến, phản ứng đầu tiên của mọi người là nhìn sang hướng bên cạnh thao trường.

Nhưng ngoài người phụ nữ che chiếc ô màu đỏ ra thì huấn luyện viên Sử và anh Diệp đã biến mất từ khi nào!

“Anh là ai?”

Một người cất giọng trầm hỏi Tiểu Chí.

Tiểu Chí nhìn chằm chằm đối phương, bình tĩnh nói: “Tôi tìm Diệp Vĩnh Khang”.

“Mẹ kiếp, tôi hỏi anh là ai?”
Người đó nhận ra được có gì đó không đúng lắm, giọng nói bắt đầu chuyển sang không lịch sự.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.