Chương trước
Chương sau


Lời nói của Hồng Lý như ẩn chứa ma lực, Triệu Đại Lực sững sờ, sau đó nhả miệng ra và chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt Hồng Lý bằng ánh mắt rất kỳ quái.

Tiếp đó, ánh mắt anh ta chuyển sang bả vai của Hồng Lý.

Vải sườn xám bị cắn, lộ ra làn da trắng nõn, hai hàng dấu răng đỏ như máu rất bắt mắt, máu tươi rỉ ra.

Sau mười giây im lặng.


Gừ...

Trên thao trường đột nhiên vang lên tiếng gầm rú như một con thú cổ đại.

Bốp!

Triệu Đại Lực hung hăng đấm mạnh vào mũi của mình, ngay lập tức chảy máu mũi, miệng và cằm cũng bị nhuốm màu đỏ của máu.

"Ha ha ha ha, tuyệt, tuyệt!"

Triệu Đại Lực há to miệng đầy máu, vẻ mặt gớm ghiếc, sau đó vác tảng đá lớn trên mặt đất lên rồi bắt đầu chạy quanh thao trường như điên dại!

"Anh ta đang tự giải quyết sinh mạng của mình!"

Diệp Vĩnh Khang nhíu mày.

Anh hiểu rất rõ hành động của Triệu Đại Lực lúc này không phải để kích thích tiềm năng của anh ta, mà là trả giá bằng mạng sống của chính mình để cơ thể nâng cao năng lực trong chốc lát.

"Đây chính là hiệu quả mà tôi muốn thấy”.

Hồng Lý hoàn toàn không quan tâm đến vết thương trên vai, ánh mắt vẫn luôn nhìn chằm chằm vào Triệu Đại Lực, bình tĩnh nói: "Thể chất đột biến của anh ta rất hiếm gặp, nhưng điều tôi nhìn trúng là ý chí kiên cường của người này”.

"Khi thần lực và ý chí của một người đạt đến một trình độ nhất định sẽ chuyển hóa thành năng lượng, tiêu hao bao nhiêu thì sẽ lấy bấy nhiêu”.

Diệp Vĩnh Khang nghe xong chỉ đành thở dài, không nói thêm gì nữa.

Anh biết rất rõ đêm nay sẽ là một bước ngoặt lớn trong cuộc đời của Triệu Đại Lực.

Nếu anh ta có thể vượt qua cửa ải này thì vận mệnh tương lai của anh ta sẽ hoàn toàn được viết lại, trên đời này không phải ai cũng có thể tùy tiện được Hồng Lý xem trọng.

Nhưng nếu anh ta không vượt qua được thì mạng sống của anh ta sẽ kết thúc trong đêm nay.

Lúc này trời đã dần tối.

Trên thao trường, Triệu Đại Lực đang chạy điên cuồng với những tiếng gầm kinh hoàng.

Diệp Vĩnh Khang và Hồng Lý lẳng lặng đứng ở bên cạnh, không nói lời nào, chỉ nhìn chằm chằm vào tên quái vật đang đốt cháy sinh mạng và sức lức đến tận cùng.

Sau mười vòng chạy, Triệu Đại Lực không ngã quỵ xuống đất, hai mắt đỏ ngầu, gào thét về phía Hồng Lý: “Đủ chưa, đủ chưa hả? Chưa đủ thì tôi chạy tiếp!"

Khóe miệng Hồng Lý chợt nhếch lên.

Điều này khiến Diệp Vĩnh Khang hơi kinh ngạc, trong ấn tượng của anh, dường như chưa từng thấy Hồng Lý nở nụ cười.

"Triệu Đại Lực, hãy nhớ kỹ, đời này anh là người đầu tiên cũng là người cuối cùng cắn tôi bị thương”.

Dứt lời, Hồng Lý quay người đi xa không nói thêm gì nữa.

Diệp Vĩnh Khang tiến lên một bước, điểm nhẹ vào vài huyệt đạo trên người Triệu Đại Lực, để anh ta mau chóng khôi phục lại trạng thái bình thường.

"Anh bạn, tôi chỉ có thể nói chúc mừng anh, đi thôi, tôi đưa anh đến một nơi”.

Diệp Vĩnh Khang mỉm cười với Triệu Đại Lực.

Triệu Đại Lực hơi bối rối, lúc này anh ta không hề biết rằng mình đã bị một cái bánh từ trên trời rơi xuống đập trúng vào đầu.





Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.