Chương trước
Chương sau
Diệp Vĩnh Khang cũng không giải thích quá nhiều, Sư Tử Hà Đông hay Mèo Hà Đông trong mắt anh cũng chả có gì khác nhau.

Cũng giống như con giun trong đất vậy, dù có to hay dài bao nhiêu thì vẫn mãi là con giun đất, không bao giờ có thể so sánh với con rồng bay khắp bầu trời, ngay cả tư cách ngưỡng mộ cũng không có.

"Bây giờ đi tìm Lão Hoàng rồi tính tiếp".

Diệp Vĩnh Khang nói: "Trước hết, phải biết tại sao thuộc hạ của Sư Tử Hà Đông lại đột nhiên tới chỗ Lão Hoàng, động cơ là gì? Chẳng nhẽ trước đây họ có khúc mắc với nhau sao?"

"Không thể nào!"


Tần Hạc lắc đầu rất chắc chắn: "Chúng tôi với Sư Tử Hà Đông nước sông không phạm nước giếng, chưa từng gặp mặt nhau bao giờ".

"Cho nên Lão Hoàng không thể có khúc mắc với ông ta được".

"Lạ nhỉ".

Diệp Vĩnh Khang khẽ sờ cằm, không hiểu động cơ của đối phương là gì.

"Đúng rồi, cậu Diệp!"

Lúc này, Quách Thụy Hoa hình như đột nhiên nghĩ tới cái gì, vỗ đùi nói: "Lúc nãy tôi lo quá nên quên mất chuyện này".

"Trước đó tên ái kia nói. Kế hoạch tới Giang Bắc lần này của hắn là tìm Hoàng Thử Lang trước, sau đó là tôi, cuối cùng là cậu, cậu Diệp".

"Hả? Tìm tôi?"

Diệp Vĩnh Khang nghe xong lại càng khó hiểu, hai ngày trước anh cũng mới nghe đến cái tên Sư Tử Hà Đông từ miệng Phương Nhất Minh thôi mà.

Vậy nên anh thật sự không thể tìm ra lý do tại sao bên kia lại muốn tìm mình?

"Hắn nói mục đích tìm tôi là gì không?"

Diệp Vĩnh Khang hỏi lại.

Quách Thụy Hoa cắn môi, nhẹ nhàng lắc đầu: "Không nói cụ thể mục đích tìm chúng ta làm gì".

"Chỉ nói bắt chúng ta nhốt chung một chỗ rồi từ từ hành hạ đến chết".

"Hừm ừm?"

Diệp Vĩnh Khang càng nghe càng cảm thấy không hiểu chuyện này chút nào.

Bản thân chả dính líu gì đến chúng, đang yên đang lành lại muốn giết mình, hơn nữa còn là hành hạ đến chết, như vậy chứng tỏ chúng hận mình nhiều thế nào chứ?

"Chuyện này thật kỳ lạ".

Tần Hạc cũng bối rối: "Anh Diệp, Lão Hoàng, và sếp Quách, chuyện ba người làm chả liên quan gì đến nhau, thế tại sao Sư Tử Hà Đông lại muốn khử cả ba người?"

"Giờ nghĩ mấy thứ này cũng vô ích".

Diệp Vĩnh Khang bình tĩnh nói: "Nguyên nhân cụ thể là gì? Chỉ cần hỏi tên ái kia không phải là được rồi sao".

"Nhưng, chúng ta đi tìm hắn ở đâu bây giờ?"

Quách Thụy Hoa nghi ngờ nói.

Diệp Vĩnh Khang thản nhiên cười: "Không cần lo, hắn sẽ chủ động tới tìm chúng ta".

"Chủ động?"

Quách Thụy Hoa nghi ngờ: "Người đó không ngu đến thế chứ, giờ to chuyện rồi, nếu hắn dám xuất đầu lộ diện, Giang Bắc nhiều anh em như vậy, mỗi người nhổ một bãi nước bọt cũng đủ khiến hắn chết đuối".

Tần Hạc tiến lên vỗ nhẹ vai Quách Thụy Hoa, hít một hơi thật sâu nói: "Anh Diệp nói không sai, nếu không ngoài dự đoán, hôm nay người đó sẽ chủ động tới tìm mấy người".

"Lý do rất đơn giản, hắn là người của Sư Tử Hà Đông, cũng là tình nhân được yêu thích nhất của Sư Tử Hà Đông".

"Trong mắt hắn, chúng ta chỉ là một đám rệp. Ông sẽ từ bỏ kế hoạch chỉ vì một lũ rệp à?"

Diệp Vĩnh Khang thở dài: "Chỉ là Lão Hoàng phải chịu thiệt chút rồi, nếu không cẩn thận bị con trùng đó cắn phải, người tốt tình đến đâu cũng sẽ điên lên cho mà xem".

"Chỉ là từ những gì người đó nói, ít nhất không cần lo lắng về tính mạng của Lão Hoàng. Hắn sẽ không bao giờ lấy mạng Hoàng Thử Lang cho đến khi tìm được chúng ta".
"Chỉ là Lão Hoàng phải chịu thiệt chút rồi, haizzz!"

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.