Chương trước
Chương sau
Không ngờ lại là huy hiệu in hoa văn ngôi sao bảy cánh màu vàng!

Thần kinh của Diệp Vĩnh Khang chuyển động một cách kịch liệt!

Hoa văn ngôi sao bảy cánh màu vàng này giống như công tắc cảm xúc của anh, mỗi khi nó xuất hiện, trái tim của Diệp Vĩnh Khang lại cuộn trào giông tố!


“Đợi đã!”

Diệp Vĩnh Khang nắm lấy ngôi sao bảy cánh màu vàng trên mặt đất, lập tức đuổi tới trước mặt đám người Đỗ Duy Minh: “Đây là của anh à?”

Wilson nhìn thấy ngôi sao bảy cánh màu vàng, thần sắc cũng thay đổi một cách rõ rệt: “Có thể trả cho tôi được không?”

Biểu cảm của anh ta cho thấy, ngôi sao bảy cánh màu vàng này dường như rất quan trọng đối với anh ta.

“Trả con cẹc!”

Tiêu Chấn ở bên cạnh gầm lên: “Bắt đầu từ bây giờ, tất cả những thứ trên người mày, ngoại trừ những thứ đã được xác định là không liên quan đến vụ án, những thứ còn lại đều sẽ bị tạm giữ!”

“Thầy, vẫn là thầy cẩn thận, vật này có lẽ vừa nãy trong lúc vật lộn đã rơi xuống đất, chúng tôi không để ý…”

“Đội trưởng Đỗ”.

Diệp Vĩnh Khang không quan tâm đến Tiêu Chấn, nghiêm mặt nhìn Đỗ Duy Minh, nói: “Tôi muốn nói chuyện riêng với anh ta vài câu”.

Bởi vì Diệp Vĩnh Khang là người có công lớn nhất trong việc phá vụ án này, vì vậy Đỗ Duy Minh liền vui vẻ đồng ý: “Không thành vấn đề, lát nữa sẽ sắp xếp thời gian riêng cho anh”.

Diệp Vĩnh Khang lắc đầu: “Thứ nhất, bây giờ tôi muốn nói chuyện với anh ta ngay, thứ hai, nội dung cuộc nói chuyện của tôi với anh ta, tuyệt đối không cho phép người thứ ba có mặt, bất kỳ ai, kể cả ông!”

Đỗ Duy Minh sửng sốt, đột nhiên cảm thấy biểu hiện của Diệp Vĩnh Khang có chút không đúng.

Nhưng dù thế nào đi nữa, yêu cầu của Diệp Vĩnh Khang tuyệt đối không được, Đỗ Duy Minh chỉ đành lên tiếng: “Xin lỗi, anh Diệp, yêu cầu này của anh quả thực không phù hợp với quy định”.

Diệp Vĩnh Khang tiếp tục nhìn Đỗ Duy Minh, bình tĩnh nói: “Có thể phá lệ không?”

“Chuyện này…”

Đỗ Duy Minh có chút khó xử, chuyện này nếu muốn phá lệ là không thể.

Nhưng nếu như không có Diệp Vĩnh Khang thì vụ án này hoàn toàn không thể xử lý được, người ta vừa mới giúp nhiều như vậy, vừa quay đi lại trở mặt không nhận người thì đâu có được, việc này khiến cho Đỗ Duy Minh nhất thời không biết nên trả lời thế nào mới được.

“Xin lỗi, anh Diệp, chuyện này chúng tôi thật sự hết cách”.

Lúc này, Lý Thanh Từ bước tới, nắm lấy cánh tay của Wilson từ Tiêu Chấn một cách rất tự nhiên, không biết vô tình hay cố tình chặn giữa hai người họ, nhìn vào ánh mắt bình tĩnh của Diệp Vĩnh Khang, nói: “Việc này không nằm trong phạm vi quyền hạn của chúng tôi, vì vậy rất xin lỗi vì không thể giúp anh được”.

Ánh mắt Diệp Vĩnh Khang và đối phương chạm nhau trong giây lát, gật đầu nói: “Ừm, nếu đã như vậy…”

Xoẹt!
Nói được một nửa, Diệp Vĩnh Khang đột nhiên bước tới nhanh như chớp, cũng không biết đã dùng chiêu gì, ngay lập tức đánh bay mấy người lính tuần tra đang áp giải Wilson.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.