Chương trước
Chương sau
“Nếu như vì những thứ này, anh nghĩ xem em liệu có thích anh không!”

“Anh nghe đây, khi đó em thích anh là bởi vì anh dũng cảm, chân thành và chăm chỉ”.

“Anh của lúc đó thật tốt biết bao, mỗi lần cười lên đều đặc biệt ấm áp, chỉ cần em nhìn thấy anh cười, dù đang gặp chuyện buồn thế nào, em cũng sẽ trở nên vui vẻ”.


“Wilson, anh có biết em muốn gì không? Chỉ cần chúng ta có thể yên ổn bên nhau, cho dù phải đến nhà hàng để làm việc, đến nhà máy để sửa xe, đối với em như vậy cũng hạnh phúc!”

“Em chỉ cần anh, chỉ có anh mới là hạnh phúc của em, bây giờ, chính tay anh đã phá hủy hạnh phúc của em, Wilson, em hận anh!”

Nasha khóc không thành tiếng.

“Nasha...”

Wilson như bừng tỉnh: “Xin lỗi Nasha, anh không biết là em nghĩ như vậy, Nasha, em đừng buồn nữa được không? Anh là một tên khốn, không đáng để em trân trọng, sau này em phải…”

“Câm miệng!”

Nasha đột nhiên nhìn chằm chằm vào mắt Wilson, nói một cách chắc nịch: “Wilson, chính anh đã hủy hoại hạnh phúc của em, lẽ nào anh cho rằng vậy là xong sao?”

“Nói cho anh biết, không thể nào, vĩnh viễn không thể, em muốn anh phải trả hạnh phúc lại cho em!”

“Cho dù là mười năm, hai mươi năm, ba mươi năm, hoặc là cả đời này, chỉ cần anh còn sống, em vẫn sẽ đợi anh!”

“Cho dù một ngày nào đó anh không còn nữa, cho dù là chết, em cũng sẽ để tro cốt của anh trong nhà, ngày nào em cũng đối mặt với anh, bắt anh phải trả từng chút từng chút hạnh phúc lại cho em!”

“Nhớ kỹ lời em nói, Wilson, em đợi anh cả đời này!”

Nói xong, Nasha che mặt xoay người lại: “Cút, lập tức cút đi cho em!”

Đỗ Duy Minh liếc nhìn Diệp Vĩnh Khang một cái, Diệp Vĩnh Khang khẽ thở dài, xua tay với đối phương, lúc này Đỗ Duy Minh mới vội vàng bảo đám người Tiếu Chấn dắt người đi.

“Nasha, chuyện đó… em đang rất buồn đúng không”.

Diệp Vĩnh Khang đi tới phía sau Nasha, nói nhỏ.

Lúc này trong lòng anh đang rất loạn, hoàn toàn không biết dùng lời lẽ gì để an ủi đối phương.

Dáng vẻ này của Nasha lại khiến anh gợi nhớ lại cảnh khi anh rời xa cô ấy.

Anh thậm chí bắt đầu thấy hối hận, không nên đồng ý nhúng tay vào vụ án này, Wilson mặc dù có hơi tham lam và ích kỷ, nhưng ít nhất anh ta cũng toàn tâm toàn ý yêu thương Nasha.

“Vĩnh Khang, em cầu xin anh, anh đi ngay đi được không, đừng nói gì với em hết. Em không muốn nhìn thấy anh, cũng không muốn nghe thấy giọng anh, anh mau đi đi, cầu xin anh đấy được không?”

Nasha khóc không thành tiếng.

“Anh…”

Diệp Vĩnh Khang mở miệng, nhưng cuối cùng không nói gì, chỉ vẫy tay với đám người Gerald: “Làm phiền chăm sóc cho cô ấy”.
Nói xong, anh dứt khoát xoay người rời khỏi phòng nghỉ, nhưng mới đi được mấy bước, chợt nhìn thấy trên mặt đất có thứ gì đó, khi cúi đầu nhìn xuống, sắc mặt của Diệp Vĩnh Khang lập tức thay đổi!

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.