Chương trước
Chương sau
“Tôi đã điều tra rồi, để xây dựng khu sản nghiệp này, con đàn bà đê tiện Hạ Huyền Trúc đã vay một khoản lớn từ ngân hàng Kim Kỳ”.

“Một khi dự án khu sản nghiệp đi tong, cô ta sẽ lập tức trở thành một kẻ nghèo kiết xác nợ nần chồng chất, tới lúc đó lại bắt cô ta và cả tên Diệp Vĩnh Khang kia quỳ xuống trước mặt tôi van xin như con chó!”

Ông chủ Thiên Vực nghe xong thì nhíu mày nói: “Chuyện này e rằng hơi khó, mặc dù tôi cũng có chút ảnh hưởng ở trong giới giải trí, thế nhưng vẫn chưa đạt đến mức nói một câu là tất cả người cùng ngành đều phải nghe theo”.


Dựa theo ý định của Lưu Tử Phong, muốn huỷ hoại toàn bộ Hạ Huyền Trúc và cả khu sản nghiệp thì phải giở trò trong buổi biểu diễn.

Thế nhưng cả Long Hạ không chỉ có một công ty quản lý là Thiên Vực, sau khi hủy hợp đồng, bọn họ có thể đi tìm một công ty quản lý khác để hợp tác.

Chỉ khi thông qua tiền và dư luận thì mới có thể giảm chất lượng của buổi biểu diễn xuống ít nhất phân nửa, muốn huỷ hoại triệt để là chuyện không thể nào.

“Ha ha!”

Lưu Tử Phong lạnh lùng bật cười, nhìn ông chủ Thiên Vực rồi nói với vẻ thú vị: “Nếu chỉ trông đợi vào ông thì mọi chuyện cũng quá muộn rồi!”

Vừa nói, anh ta vừa rút điện thoại ra gửi mấy tin nhắn đi, sau đó đứng dậy bước ra khỏi cửa phòng hội nghị.

Lúc đi tới trước cửa còn hơi khựng lại, điềm nhiên nói: “Lát nữa công ty khác sẽ gọi điện thoại tới thương lượng làm sao để cùng cấm hoàn toàn buổi biểu diễn đó, chuyện còn lại nên làm thế nào chắc không cần tôi phải nói nữa đâu nhỉ”.

Nói xong anh ta mới ngẩng cao đầu ưỡn ngực bước ra khỏi phòng.

Lưu Tử Phong rời đi, trong phòng hội nghị lập tức vang lên những tiếng oán thán.

“Tên Lưu Tử Phong này quá hống hách, rõ ràng không coi chúng ta ra gì!”

“Đúng thế, cậu ta có được ngày hôm nay không phải do một tay công ty chúng ta đào tạo ra sao, loại người này chính là một con sói vô ơn!”

“Chủ tịch, tôi thấy chúng ta vẫn nên có chút động thái gì đó đi, nếu không để cho tên Lưu Tử Phong này cứ tiếp tục ngông cuồng như thế, nói không chừng cấp dưới sắp quên mất ai mới là ông chủ rồi”.

Cả đám người đua nhau bàn luận với sắc mặt không vui, rõ ràng sự khó chịu đối với Lưu Tử Phong không chỉ mới một hai ngày.

Ông chủ Thiên Vực cũng đanh mặt, nhíu mày nói: “Sao ban nãy mấy người không dám đứng ra trước mặt cậu ta mà nói ra mấy lời này?”

“Bây giờ người đã đi rồi thì lại đua nhau đứng ra làm Gia Cát Lượng?”

“Mấy người cho rằng tôi không muốn bóp cậu ta chết luôn hay sao? Thế nhưng đừng quên, chúng ta là thương nhân, lợi ích mới là mục tiêu theo đuổi hàng đầu của chúng ta!”

“Chỉ cần cậu ta có thể kiếm tiền cho tôi, mỗi ngày bắt tôi pha trà rót nước hầu hạ cậu ta tôi cũng làm!”

Ông chủ Thiên Vực tuôn ra một tràng, lúc này cảm xúc mới hoà hoãn đi được một chút, lại lên tiếng nói: “Chỉ có điều bây giờ cậu ta thật sự có chút tiếng tăm, tôi thừa nhận bây giờ cậu ta đang rất nổi, thế nhưng cũng có làm sao? Lẽ nào dựa vào một tin nhắn của cậu ta là có thể chỉ huy cả giới giải trí hay sao?”

“Thật đúng là không biết trời cao đất dày, như vậy cũng tốt, coi như một cú tát dành cho cậu ta để cậu ta tỉnh táo lại…”

Reng reng…

Đúng vào lúc này, điện thoại của ông chủ Thiên Vực đột nhiên vang lên.

Vừa nhìn màn hình hiển thị, ông ta không khỏi khẽ nhíu mày: “Ông chủ của Giải trí Lam Thiên? Đây không phải kẻ thù không đội trời chung của tôi sao, ông ta gọi điện cho tôi làm gì chứ?”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.