A Minh trợn trừng mắt.
“Tôi không có hơi đâu mà đùa với cậu”.
Diệp Vĩnh Khang khẽ vung tay lên.
“Cảm ơn, cảm ơn, cảm ơn anh Diệp, anh là ân nhân cả đời này của tôi, từ nay về sau…”
A Minh cảm kích đến mức bật khóc, Diệp Vĩnh Khang có chút mất kiên nhẫn xua tay nói: “Được rồi, không cần nói nhiều nữa, để sức lực lát nữa đưa mẹ cậu đi ăn một bữa thật ngon”.
Sau khi nói xong nhìn về phía Tần Hạc: “Anh chăm sóc cho hai mẹ con họ chút, tìm cho họ một chỗ ở ổn định”.
Nói xong anh bước ra ngoài mà không ngoái đầu lại.
Vừa bước ra ngoài mấy phút, Tần Hạc đã vội vàng đuổi theo sau: “Anh Diệp, việc anh dặn dò tôi đã bảo người làm xong xuôi rồi, đưa hai mẹ con A Minh tới Biên Nam trước, ở gần tôi một chút tôi cũng dễ bề chăm sóc”.
“Anh có thể nói cho tôi biết anh đã làm như thế nào không? Lương Vương đó nổi tiếng là không dễ nói chuyện đâu”.
Diệp Vĩnh Khang trả lời: “Tôi nhờ Vua Đông Hải nói chuyện với ông ta”.
“Hả? Anh Diệp còn quen biết với Vua Đông Hải sao?”
Tần Hạc trợn tròn mắt.
Mặc dù anh ta và bố bây giờ đã là đại ca đứng đầu của thế giới ngầm ở Giang Bắc, nhưng Vua Đông Hải không chỉ đơn giản là một cái danh.
Bởi vì Giang Bắc chỉ là một thành phố nhỏ cấp ba, còn Đông Hải và Tây Hải được coi là tỉnh lớn thứ hai cả nước.
Thực
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-ve-ben-em/634397/chuong-795.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.