Chương trước
Chương sau
Sau mấy lần cân đo, Tần Hạc vẫn nghiến răng đánh cược một trận.

"Không, tôi sẽ không đánh cược với anh, trình độ của anh không đủ, tôi muốn cùng cổ đông lớn nhất ở đây đánh cược!"

Chàng trai đeo kính lắc đầu chỉ vào Hoàng Thử Lang: "Anh không phải là sếp lớn ở đây sao? Tôi muốn đánh cược với anh!"


"Tôi………"

Trong lòng Hoàng Thử Lang bây giờ đang muốn khóc đến chết đi sống lại, lần này bị cái tính thích ra vẻ của hắn hại rồi.

"Ông chủ Hoàng, đánh cược với cậu ta đi, sợ khỉ gì cái thằng nhãi này!"

"Đúng đấy, ông chủ Hoàng, nếu anh không đánh cược, sự trong sạch của anh sẽ mất hết đấy".

"Đúng vậy, ông chủ Hoàng, không phải anh sợ rồi đấy chứ, tôi nhớ trước đây hình như anh đã chiến đấu trên chiến trường mà, có ít nhất hàng vạn người đã chết trong tay anh, anh không nói điêu đấy chứ!"

Lúc này, Tần Hạc đang đứng bên cạnh chợt nhận ra không biết nên diễn tả cảm xúc như thế nào.

Theo lẽ thường, trong tình huống này anh ta nên căng thẳng mới phải, nhưng lại không nhịn được muốn cười.

Hoàng Thử Lang ngày nào cũng ra vẻ, giờ thì quả báo rồi đấy.

Gì mà từng chiến đấu trên chiến trường, trong tay ít nhất có mấy vạn sinh mệnh, những thứ này đều là hắn chém gió ra thôi.

Trước khi gặp bố con họ, hắn chỉ là tên lưu manh đầu đường xó chợ, thường xuyên tranh giành với bà già trên phố vì một củ khoai lang nướng, còn bị đánh cho tơi tả, thật đáng xấu hổ.

"Tần... Tần, Tần, Tần…"

Hoàng Thử Lang quay đầu lại kêu cứu với Tần Hạc.

Tần Hạc nhẹ nhàng vung tay lên: "Ông chủ Hoàng, cổ đông lớn, đừng nhìn tôi, mọi người còn đang chờ kia kìa, người đã ra chiến trường không sợ chết đâu đúng không?"

Hoàng Thử Lang là một kẻ có văn hoá.

Ít nhất bản thân hắn cho rằng như vậy.

Hắn vẫn luôn cảm thấy kiếp trước mình không phải Liễu Vĩnh thì chính là Nạp Lan Dung Nhã, dù không bằng Lý Thanh Chiếu cũng được, dù gì hắn cũng thuộc phái Uyển Ước luôn mang trong mình cảm xúc đau buồn man mác.

Nghĩ tới đây, Hoàng Thử Lang đột nhiên cảm thấy không sợ hãi tới thế nữa, với người của phái Uyển Ước mà nói, cái chết chẳng qua chỉ là một loại bi ai đặc sắc khác mà thôi.

“Thằng ranh con, cậu nghe kỹ vào đây cho tôi”.

Hoàng Thử Lang chậm rãi ngồi lên ghế, nhổ một ngụm nước bọt vào trong lòng bàn tay, sau khi xoa vài lần rồi lại đưa lên vuốt cái đầu luôn bóng loáng của mình.

“Nhìn cậu cũng giống một người có văn hoá, hôm nay Hoàng Dung Nhã tôi sẽ ra tay nhẹ nhàng với cậu, chỉ dùng năm phần công lực để cược với cậu, nếu như vậy mà cậu vẫn còn thua thì cũng đừng có mà oán trách tôi!”

Những lời này Hoàng Thử Lang nói với vẻ rất ung dung, phong độ như cao nhân chốn bồng lai chỉ điểm kẻ bề dưới, khiến tất cả mọi người đang có mặt đều sợ chết khiếp, đồng loạt cảm khái đại ca chính là đại ca, với khí phách này, cả Giang Bắc ai còn dám nói có người ngầu hơn anh Hoàng nữa đây?

“Ông chủ Hoàng, không phải anh tên là Hoàng Thử Lang à? Sao lại thành Hoàng Dung Nhã rồi?”
Chẳng mấy chốc, đã có người phát hiện ra có cái gì đó không đúng lắm, vội vàng hiếu kỳ hỏi.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.