Chương trước
Chương sau
Diệp Vĩnh Khang nhún vai, tỏ ý từ chối trước ý kiến của Quách Thụy Hoa, đừng nói là làng giải trí, mọi tầng lớp trong xã hội bây giờ đều giống nhau, nghề nào cũng có những vết nhơ và những quy tắc ngầm.

Chương trình tiếp theo có vẻ khá tẻ nhạt. Hạ Huyền Trúc và Quách Thụy Hoa nói về việc quảng bá khu sản nghiệp, Diệp Vĩnh Khang ở bên cạnh cảm thấy vô cùng chán nản, uống đầy một bụng trà, khó trách khỏi bị mót tiểu, liền đứng dậy đi về phía nhà vệ sinh.


Sau khi xả lũ, Diệp Vĩnh Khang bước ra khỏi nhà vệ sinh, đến bồn rửa mặt, bất ngờ phát hiện nữ ca sĩ kia cũng đang ở gần đó.

"Này, vừa rồi cô hát rất hay, nhưng tôi chưa từng nghe bài hát đó bao giờ, là bản gốc của cô à".

Diệp Vĩnh Khang cười chào hỏi, nhưng đột nhiên phát hiện hốc mắt đối phương có chút đỏ lên, giống như vừa mới khóc.

"Cô có ổn không?"

Diệp Vĩnh Khang quan tâm hỏi.

Nữ ca sĩ nhanh chóng lấy ngón tay lau khóe mắt, quay đầu về phía Diệp Vĩnh Khang cười lễ phép: "Không sao, cám ơn anh, tôi chỉ viết đại thôi, cảm ơn lời khen của anh".

Nữ ca sĩ có vẻ rất lễ phép, nhưng dù đã cố gắng nở một nụ cười, đôi mắt ấy vẫn cho thấy dường như cô ấy đã gặp phải vấn đề gì đó khó khăn.

"Tô Tô, sao cô lại ở đây!"

Nam ca sĩ lúc nãy đi tới, tức giận nói: "Đám người kia cũng quá đáng, còn không trả phí biểu diễn. Đây không phải là ăn hiếp rành rành sao, đừng khóc, lát nữa tôi đi báo cảnh sát với cô, phải có được lời giải thích từ họ!”

"Haha, báo cảnh sát à, vậy mày đi đi!"

Lúc này, một người đàn ông khác trong bộ vest chỉnh tề, đeo cặp kính vàng, khoảng 30 tuổi từ cửa đi vào.

Khi nam ca sĩ và nữ ca sĩ tên Tô Tô nhìn thấy người đàn ông này, họ đột nhiên lộ vẻ sợ hãi, theo bản năng lùi về phía sau hai bước, dường như đặc biệt sợ hãi người đàn ông này.

"Vừa rồi mày nói muốn báo cảnh sát à?"

Người đàn ông mặc vest cười tươi nhìn nam ca sĩ.

Nam ca sĩ hoàn toàn không còn khí thế hung hăng vừa rồi, run rẩy nói: "Sếp... sếp Lâm…"

Bốp!

Người đàn ông mặc vest đột nhiên giơ tay tát anh ta một cái rồi lại đạp vào bụng đối phương, tức giận nói: "Đồ chó, mày nghĩ mày là ai hả? Đi báo cảnh sát tao xem nào? Tao thấy là mày chán sống rồi đấy nhỉ, hôm nay tao phải dạy cho mày một bài học!"
Người đàn ông mặc vest vừa nói vừa lao tới chuẩn bị tiếp tục đánh, nữ ca sĩ tên Tô Tô vội vàng bước tới van xin: "Sếp Lâm, xin ông đừng đánh nữa, chúng tôi không cần phí biểu diễn nữa, xin ông đừng đánh nữa!"

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.