Chương trước
Chương sau
"Tôi nói này bà chị, không phải chứ?"

Sắc mặt Diệp Vĩnh Khang u ám: "Cô không thể lấy công báo thù tư được, rõ là đã thống nhất với nhau rồi, giờ cô lại…"

"Tất cả bỏ súng xuống".


Lý Thanh Từ hít một hơi thật sâu, quay lại khoát tay với đồng nghiệp và nói: "Tên xã hội đen đã bị đánh chết. Nhờ có anh Diệp, nếu không có anh ấy thì tôi đã gặp nguy rồi".

Đám người tuần tra thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng hạ súng sau đó bắt đầu căng dây ngăn cách hiện trường và xử lý hiện trường theo đúng quy định.

"Được lắm, lát nữa tôi mời cô ăn khuya, không có gì thì tôi về trước đây".

Diệp Vĩnh Khang giơ ngón tay cái lên cho Lý Thanh Từ, cảm ơn đối phương đã không lấy công báo thù tư.

Vừa định quay người rời đi, Lý Thanh Từ đột nhiên nói: "Chờ đã, anh hiện tại không thể rời đi!"

"Tôi nói này bà chị, chuyện này không thể đổi ý được đâu đấy!"

Diệp Vĩnh Khang vẻ mặt đau khổ, thầm hối hận nghĩ hôm nay không nên tọc mạch nhiều như vậy.

Lý Thanh Từ nhìn đối phương bất mãn nhíu mày: "Tôi không nói chuyện đó!"

"Ồ, tốt quá, thế là chuyện gì?"

Diệp Vĩnh Khang lúc này mới thả lỏng, nhưng sau đó lại lộ ra vẻ cảnh giác: "Tôi cũng đã nói là tôi không thể chịu trách nghiệm với cô rồi, tôi có vợ rồi, nếu không phải cô bám lấy tôi...."

"Câm miệng!"

Lý Thanh Từ tức giận nghiến răng nghiến lợi, chỉ có bản thân cô ấy mới biết tâm trạng lúc này của mình.

Mẹ cô ấy là một giáo viên, cô ấy được giáo dục theo kiểu khá truyền thống từ khi còn nhỏ, cho nên chuyện giữa nam nữ này, cô ấy bảo thủ hơn những cô gái khác rất nhiều.

Lớn như vậy rồi, đừng nói là phát sinh quan hệ với đàn ông con trai, ngay cả nắm tay cũng chưa thử bao giờ.

Dù biết Diệp Vĩnh Khang không đáng trách vì sự việc vừa rồi nhưng cô ấy vẫn bị áp lực tinh thần vô cùng lớn.

Cô ấy cứ cố gắng kiềm chế bản thân, ngoài mặt thì tỏ ra rất bình tĩnh, nếu cô ấy ở một mình lúc này thì cô ấy đã khóc từ lâu rồi.

Nhưng tên trước mặt này thì hay rồi, cô ấy luôn muốn kiềm chế thế mà tên này cứ khơi ra.

Nếu tiếp tục như vậy, Lý Thanh Từ thực sự lo lắng rằng mình sẽ không thể kiềm chế được mà dùng súng bắn chết tên này tại chỗ, sau đó tự sát để kết thúc mọi chuyện.

"Tuy rằng là phòng vệ chính đáng, nhưng theo quy định, anh vẫn cần về cục tuần tra với tôi để làm một số thủ tục!"

Lý Thanh Từ đã cố gắng hết sức để kiềm chế cảm xúc của mình, mặc dù giọng điệu của cô ấy rất bình tĩnh, nhưng ánh mắt khi nhìn vào Diệp Vĩnh Khang lại sắc như dao.

"Ồ, vậy thì tốt, vậy thì tốt, chỉ cần không bắt tôi chịu trách nhiệm là được".

Diệp Vĩnh Khang vỗ nhẹ ngực, vẻ mặt vẫn còn chút sợ hãi.
Nhìn thấy bộ dạng của đối phương, Lý Thanh Từ tức giận đến mức bốc khói, tự hỏi chả nhẽ mình xấu đến vậy sao?

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.