Chương trước
Chương sau
Bởi vì lần này cuối cùng họ đã nhìn rõ!

Phát súng đầu tiên vừa nãy không phải là bắn trượt mà là bị người này tránh được!

Ba phát súng tiếp theo cũng bị đối phương tránh một cách dễ dàng!


Khoảng cách gần như vậy lại có thể tránh được đạn, việc này đúng là không thể nào tin được!

Ngay cả Lý Thanh Từ cũng nhìn tới mơ hồ!

Cô ấy được mệnh danh là phó đại đội trưởng trinh sát hình sự trẻ tuổi nhất của Cục tuần tra Giang Bắc, tuyệt đối là một nhân tài, không những là một cao thủ mà cũng quen biết rất nhiều cao thủ hàng đầu trong các đội tuần tra đặc biệt!

Tuy nhiên cô ấy chưa từng nghe nói về người nào có thể tránh đạn bốn lần liên tiếp trong khoảng cách gần như vậy!

“Mau, tiếp tục bắn đi, bắn chết nó!”

Gã mặt sẹo đột nhiên hoàn hồn, lập tức hét lớn.

Gã mặt tròn cũng phản ứng lại theo, khi đang chuẩn bị bắn tiếp, thì đột nhiên phát hiện ra người đàn ông trước mặt đã biến mất!

Còn chưa kịp phản ứng, gã đã thấy hai mắt mình nhòe đi, cổ tay lạnh ngắt, ngay sau đó, một giọng cười vang lên ở bên cạnh: “Ông hiểu nhầm rồi, vừa rồi ý của tôi không phải là chê mười mét quá ngắn mà là cảm thấy không cần mười mét đấy làm gì cho phiền phức”.

Lông tơ của gã mặt tròn dựng ngược lên, gã không thể nào tưởng tượng nổi làm sao một người có thể nhanh như vậy, trong nháy mắt đã dịch chuyển từ khoảng cách bảy tám mét tới bên cạnh gã, dùng mắt thường hoàn toàn không thể nhìn rõ được!

Phản ứng đầu tiên của gã là nhanh chóng xoay người tiếp tục bắn, nhưng khi định bóp cò, gã đột nhiên phát hiện khẩu súng trong tay đã biến mất từ lúc nào, ngón tay bóp vào không khí!

Khi nhìn lại, gã mặt tròn sợ hãi đến mức ngã quỵ xuống đất!

Chỉ thấy khẩu súng lục vừa nãy vẫn còn trong tay gã, bây giờ lại nằm trong tay đối phương một cách không thể giải thích được.

Mà gã hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì!

“Hai tay ôm đầu, khuỵu xuống”.

Diệp Vĩnh Khang đưa ngón trỏ lên đầu súng, hứng thú đi vòng quanh, sau khi nói xong với hai người này, quay đầu nhìn Lý Thanh Từ nói: “Mệnh lệnh này của tôi chắc là đúng rồi nhỉ, tôi thấy trên tivi khi các cô bắt người đều nói như vậy”.

“Thật ra hành động này vẫn có sơ hở, nếu gặp phải cao thủ thật sự, cho dù hai tay ôm đầu, ngồi khuỵu xuống thì vẫn có khả năng tấn công bất cứ lúc nào, cách tốt nhất là…”

“Cẩn thận!”

Lúc này, Lý Thanh Từ đột nhiên trợn trừng hai mắt, hét lên một tiếng.

Pằng pằng!

Ngay sau đó, tiếng súng của Diệp Vĩnh Khang đồng thời vang lên.

Bên trên lông mày của gã mặt sẹo và gã mặt tròn xuất hiện một lỗ hổng nhỏ, máu chảy ra từ đó, hai mắt bọn chúng trợn trừng, trong tay của gã mặt sẹo còn có một quả lựu đạn sát thương cao.

Diệp Vĩnh Khang thổi nhẹ vào họng súng, nhìn Lý Thanh Từ rồi nói tiếp câu vừa rồi: “Cách tốt nhất là biến đối phương thành người chết, đây mới là cách thỏa đáng nhất!”
Lý Thanh Từ choáng váng.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.