Chương trước
Chương sau
Thấy vẫn còn một lúc nữa mới đến giờ Tiểu Trân tan học, hai người định đi dạo một vòng quanh khu sản nghiệp xem thử tình hình bên đó thế nào.

Mặc dù hiện giờ vẫn đang trong giai đoạn thu hút đầu tư, nhưng hai ngày trước có đã rất nhiều công ty đến khảo sát tình hình, đông vui như chợ Tết.

Dù bây giờ đã hơn ba giờ chiều nhưng bên trong vẫn còn rất nhiều người.


“Xây dựng khá lắm”.

Diệp Vĩnh Khang vừa bước vào cửa đã nhìn thấy lối đi bộ rộng rãi thoáng mát, đủ các cửa hàng và cách trang trí có thiết kế độc đáo, không khỏi khen ngợi một câu.

Phải nói rằng Hạ Huyền Trúc quả thật là một thiên tài trong mảng kiến trúc, tận dụng không gian của mảnh đất này một cách hợp lý.

Có rất nhiều đài phun nước, cây xanh, hơn nữa không có cảm giác phải chen chúc, phong cách kiến trúc cũng rất mới mẻ, không có sự tầm thường mà các khu thương mại thông thường mang lại.

Tóm lại đi dạo ở đây khiến con người có cảm giác thư thái, thoải mái.

Hạ Huyền Trúc mỉm cười, hiển nhiên cô cũng cảm giác cực kỳ hài lòng với tác phẩm này của mình.

Nhưng cô không kiêu ngạo thổi phồng bản thân, vẫn rất khách quan nói: “Thật ra đây cũng không hoàn toàn là công lao của em”.

“Trước đây khu sản nghiệp này vốn dĩ là sản nghiệp của nhà họ Chu – gia tộc đứng đầu Giang Bắc, sau đó khi nhà họ Chu bị diệt, sơ đồ thiết kế của khu sản nghiệp này vẫn có thể sử dụng tiếp được”.

“Bố cục anh nhìn thấy hiện giờ cơ bản đều thiết kế theo sơ đồ thiết kế ban đầu, em chỉ chỉnh sửa một chút các chi tiết nhỏ trong đó mà thôi”.

Hai người vừa đi vừa nói bất giác đi đến khu cửa hàng ở tầng hai. Khi hai người đang bàn xem có nên lắp thang máy cuốn ở đây không thì phía sau bỗng vang lên giọng nói của một người phụ nữ.

“Hạ Huyền Trúc?”

Hạ Huyền Trúc quay đầu lại thì nhìn thấy một người phụ nữ trẻ tuổi ăn mặc rất thời trang, đeo một chiếc túi hiệu Hermes, cằm nhọn mũi cao, làn da trắng tuyết, trên trán còn cài một cặp kính râm.

“Xin lỗi, cho hỏi cô là?”

Hạ Huyền Trúc không nhớ cô từng gặp người này ở đâu.

“Không nhận ra à? Tôi nè!”

Người phụ nữ nghiêng đầu về phía trước chỉ vào mình nói: “Vương Hoa Bình, bạn cùng lớp hồi trung học, cậu nhớ ra chưa?”

“Vương Hoa Bình?”

Hạ Huyền Trúc nhìn trái nhìn phải đối phương một hồi, cô mới nhận ra nói: “Trời ạ, cậu là Vương Hoa Bình thật à? Giờ cậu thay đổi nhiều quá, không nhìn kỹ thì tôi không nhận ra luôn, bây giờ cậu vẫn sống ổn chứ?”

Hạ Huyền Trúc cũng cảm thấy rất vui khi gặp lại bạn học cũ ở đây.

Nhưng cô cảm thấy khó hiểu, trong ấn tượng của cô trước đây Vương Hoa Bình không như thế này.

Lúc đó Vương Hoa Bình vừa đen nhẻm vừa thấp bé, cằm rất rộng, mũi tẹt, hơn nữa gia cảnh không tốt lắm, ăn mặc cũng rất luộm thuộm, thành tích học tập thì lại kém, thế nên luôn bị vài bạn học nghịch ngợm cùng lớp bắt nạt.

Còn đặt cho cô ta biệt danh là “vịt con xấu xí”.

Lúc đó gia cảnh của Hạ Huyền Trúc rất khá, thấy cô ta rất đáng thương nên thường xuyên giúp đỡ cô ta, thỉnh thoảng mang bữa sáng cho cô ta, đôi khi đi mua đồ con gái thường dùng như kẹp tóc thì sẽ mua thêm một phần nữa cho cô ta.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.