Đây là lần đầu Tưởng Kỳ gặp trực tiếp Trình Cảnh Thiên.
Hắn không biết đối phương là người thế nào.
Tưởng Kỳ vung nắm đấm lao đến, Trình Cảnh Thiên ngay cả mí mắt cũng không nâng lên.
Anh không làm động tác gì lớn, chỉ nhẹ nhàng nghiêng người né, chân dài vươn ra.
Tưởng Kỳ không để ý phía dưới nên bị Trình Cảnh Thiên gạt chân. Hắn hốt hoảng loạng choạng mấy bước rồi đâm đầu vào bức tường.
Mấy người còn lại nhăn mặt, nghe tiếng động có thể nói được cú ngã đó rất đau.
Trong lòng Tưởng Nhất Minh thầm chửi Tưởng Kỳ ngu ngốc. Hắn hất cằm bảo hai người đứng bên cạnh: “Đến xem nó thế nào.”
“Dạ, anh Tưởng!” Hai người kia bị doạ hết hồn. Ánh mắt lúc họ cắn răng đi qua Trình Cảnh Thiên rất căng thẳng, giống như đang nhìn một con thú dữ.
Trình Cảnh Thiên lười biếng không muốn để ý đến.
Tưởng Nhất Minh quan sát Trình Cảnh Thiên, sau đó đưa mắt nhìn Tưởng Kỳ chật vật đang được hai người một trái một phải đỡ dậy.
Từ lần trước đụng độ, hắn đã biết Trình Cảnh Thiên không phải người dễ chọc vào.
Dùng nắm đấm càng không được.
Tin hay không thì tuỳ, nhưng Tưởng Nhất Minh cảm thấy cho dù cả đám nhào lên cũng làm ngón chân Trình Cảnh Thiên trầy xước nổi.
Thái độ kiêu ngạo lại khinh người này như một khuôn đúc ra với Trần Thước.
Sinh ra đã là chúng tinh phủng nguyệt, vạn người vây quanh, hào quang chói lọi.
Không như Tưởng Nhất Minh hắn.
Người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-ve-ben-em-2/2889405/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.