Nhà vệ sinh chật hẹp ẩm ướt.
Không khí bị đè nén đến cực điểm, lặng lẽ mài mòn thần kinh mỗi người ở đây.
Gương mặt Trình Cảnh Thiên bình thản như nước. Khi anh quay lại nhìn Tưởng Nhất Minh, dưới đáy mắt đã không còn gì ngoài khinh miệt.
“Có ý gì?”
Lời Trình Cảnh Thiên vừa nói ra, không nhiều không ít nhưng cũng đủ khiến Tưởng Nhất Minh cảm nhận được u ám.
Tưởng Nhất Minh đốt một điếu thuốc.
Hắn sảng khoái rít một hơi dài, híp mắt nói: “Mày nghĩ Lạc Yên thật lòng thích mày sao?”
Gảy gảy mấy cái, tàn thuốc theo đó rơi xuống xô nước sạch mà Trình Cảnh Thiên vừa xả.
Là Tưởng Nhất Minh cố tình.
Nụ cười trên mặt hắn méo mó dị thường: “Người cô ta thích là Trần Thước, trúc mã mười năm của cô ta cơ.”
Trình Cảnh Thiên trầm mặc, chậm rãi nâng mắt nhìn Tưởng Nhất Minh.
Chẳng khác nào đang nhìn một đống phế thải.
Tia sáng cuối cùng của hoàng hôn hắt qua ô cửa, phản chiếu thần sắc đáng sợ trên mặt anh.
Tưởng Nhất Minh giống như không thấy, lại nói tiếp: “Lạc Yên ấy mà, cô ta bề ngoài lúc nào cũng tỏ ra cao ngạo, nhưng thực chất bên trong chẳng khác nào hồ ly tinh.”
“Trình Cảnh Thiên, vì mày mới vào nên không biết một chuyện…”
Hắn bình thản cười cười, lại cố tình kéo dài giọng điệu.
Tưởng Nhất Minh làm ra vẻ bí mật ghé sát tai Trình Cảnh Thiên: “Năm ngoái, từng có người bắt gặp Lạc Yên và Trần Thước hôn nhau ở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-ve-ben-em-2/2889402/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.