Lúc Trình Cảnh Thiên bước lên tàu, từ xa nhìn qua, Lạc Yên ngồi ngược hướng với anh.
Cô mặc áo phao màu hồng nhạt, tóc búi củ tỏi, vì cúi đầu làm bài nên lộ ra cái gáy trắng mịn.
Trên toa tàu này chỉ có Lạc Yên, cách thêm mấy toa nữa mới mới có thêm mấy người khác đang ngủ gà gật, không ai để ý ai.
Dưới chân hơi rung chuyển, tàu bắt đầu chạy.
Trình Cảnh Thiên không vội đi lại gần mà lấy điện thoại nhắn tin cho Lạc Yên trước.
Tin nhắn đã gửi đi nhưng người không trả lời, anh cũng không quá để ý, nhấc chân bước qua.
Phía Đông hé ra một chút tia sáng màu đỏ cam, chia cắt màn sương dày đặc làm hai.
Bình minh dần lên, Lạc Yên cũng bị cuốn theo cảnh đẹp, dời mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.
Nắng sớm lan ra từ đường chân trời, chạm lên cửa sổ.
Ấm áp đến mức khiến Lạc Yên cảm thấy vô cùng thoải mái, nhắm mắt hưởng thụ.
Trình Cảnh Thiên từng bước tiến lại gần Lạc Yên, rút ngắn khoảng cách giữa hai người.
Đến khi anh đến bên cạnh cô thì nắng đã đuổi đến sau lưng, để lại chiếc bóng cao ngất trên mặt đất.
Lạc Yên ngắm bình minh, còn Trình Cảnh Thiên lại ngắm cô.
Cô muốn chụp lại cảnh đẹp nên lần mò tìm điện thoại bên cạnh, bàn tay đột nhiên bị một bàn tay khác nắm lấy.
Lạc Yên giật thót. Cô quay lại, khi thấy người đó rồi thì nở nụ cười: “Trình Cảnh Thiên.”
“Ừm.” Trình Cảnh Thiên chuyển
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-ve-ben-em-2/2888736/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.