Chương trước
Chương sau


Trên mặt đất đọng lại những vũng nước nông sâu sau cơn mưa, phản chiếu đôi nam nữ.

Hai mẹ con dì Trương ngẩng đầu về phía phát ra tiếng gọi. Tuyết Nhi nhoẻn miệng cười, mặt mày rạng rỡ chạy đến ôm chầm lấy Lạc Yên: “Chị Lạc Yên!”

“Lại đây.” Lạc Yên cười một tiếng, ngồi xổm dang tay đón cô bé lao vào lòng mình.

Dì Trương thấy cảnh tượng này thì trong lòng vô cùng ấm áp, cũng đi đến chỗ bọn họ: “Tiểu Lạc, lâu lắm rồi dì mới gặp con.”

Vừa nói, bà vừa di chuyển tầm mắt sang người con trai xuất chúng lạ mặt bên cạnh Lạc Yên, thân thiện chào hỏi: “Chào con.”

“Chào dì ạ.” Ánh mắt Trình Cảnh Thiên nhàn nhạt, theo phép lịch sự gật đầu.



Quán mì hoành thánh.

Lạc Yên hỏi thăm dì Trương mấy câu, biết được vào mùa đông thì khách sẽ đông hơn thường ngày, tình hình buôn bán vô cùng tốt.

Cô lặng lẽ quan sát vẻ khắc khổ của dì Trương, nhẹ nói: “Dì đừng cố sức quá kẻo sinh bệnh, nếu được thì nên dọn hàng về sớm đi ạ.”

Bóng đèn tròn treo trên đỉnh đầu chiếu rọi quầng thâm mắt của người phụ nữ, gương mặt đã gầy nay càng ngày càng trở nên xanh xao hốc hác.

Trước đây bà ấy cũng như vậy, nhưng dạo này còn tệ hơn nhiều.

Dì Trương lắc đầu cười khổ: “Biết làm sao được? Bây giờ Tuyết Nhi vào lớp 1 rồi nên có quá nhiều thứ phải chi, tranh thủ còn khoẻ dì muốn cày thêm, được chút nào hay chút đó.”

Lạc Yên mím môi, nhất thời không biết nói gì.

Đối với một số người nghèo khó như dì Trương, cơm áo gạo tiền chính là nỗi lo cả đời.

Cô có đau lòng đi nữa thì những gì làm được chỉ là an ủi, hỏi thăm mấy câu mà thôi.

Không ai có thể sống thay cuộc đời của người khác.

Thấy Lạc Yên trầm mặc, dì Trương bèn cười: “Tiểu Lạc, con không cần cảm thấy áy náy.”

“Dạ?”

“Con đã giúp dì rất nhiều rồi. Ban đầu dì buôn bán ế ẩm, là nhờ con giới thiệu bạn bè đến quán của dì nên mới được như bây giờ.”

Lạc Yên chớp mắt ngăn không cho nước mắt trào ra, nhưng hốc mắt hơi đỏ đã bán đứng cô.

“Con xem.” Dì Trương ngước mắt nhìn xung quanh, cười nói. “Hồi đó dì chỉ có chiếc xe cũ kỹ đi bán mì, mỗi lần đẩy về nhà đều phải nhờ tụi con giúp. Bây giờ dì đã có tiền mua bạt, mua ghế dựng thành quán rồi.”

“Tiểu Lạc, nếu không có con thì sao dì có nhiều khách đến ủng hộ vậy chứ? Dì và Tuyết Nhi cảm ơn con rất nhiều, dì sẽ không bao giờ quên.”

Lúc dì Trương nói đến đây, Lạc Yên không trụ được nữa.

Hơi thở ngắt quãng, cô dùng mu bàn tay vụng về gạt nước mắt.

Dì Trương dở khóc dở cười, lập tức tìm khăn giấy: “Ôi Tiểu Lạc, sao con lại khóc?”

Lạc Yên giúp người chưa bao giờ tính toán trước sau, tất cả đều xuất phát từ tấm lòng.

Nhưng tính cách nhiệt tình thương người này thỉnh thoảng sẽ bị tác dụng ngược. Chẳng hạn như làm ơn mắc oán, bị người khác nghĩ rằng cô tính toán gì đó với họ.

Trần Thước từng rất nhiều lần khuyên Lạc Yên không nên nhiệt tình như vậy. Đối với hắn, không có cô thì những người đó vẫn phải xoay sở cho cuộc sống của họ.

Người vì người khác đến quên mình, đến cuối lại không thể lo được cho chính bản thân họ.

Lạc Yên hiểu, chỉ là cô không thể làm được như Trần Thước.

Đến hôm nay khi dì Trương nói cảm ơn, Lạc Yên biết rằng mình đã không giúp sai người.



Ở bên Lạc Yên một thời gian, Trình Cảnh Thiên biết thói quen của cô là sẽ hỏi thăm chủ quán mấy câu mỗi khi đến ăn ở phố ẩm thực này.

Anh tự vào ngồi trước. Thấy mặt bàn còn bẩn, Trình Cảnh Thiên bèn rút vài tờ khăn giấy định lau sạch thì Tuyết Nhi lạch bạch chạy qua: “Anh ơi để em làm cho.”

Anh ngừng tay, lúc này mới có cơ hội nhìn kỹ cô bé.

Người Tuyết Nhi thấp bé như cây tỏi tây, ống tay áo xắn thành một cục đến tận cùi chỏ, trên gương mặt non nớt dính mấy sợi tóc rối.

Quần áo của cô bé sạch sẽ nhưng cũ mèm, chúng đã bị giặt nhiều đến mức phai gần hết màu sắc và hoạ tiết.

Chạm phải ánh mắt sâu thẳm của Trình Cảnh Thiên, Tuyết Nhi lo lắng nuốt ực.

Anh trai này lớn lên đúng là rất tuấn tú nha.

Vẻ mặt Trình Cảnh Thiên vô cùng dịu dàng, giọng nói trầm thấp xen lẫn ý cười: “Bé con, em có mệt không?”

“Một chút ạ.” Đôi mắt Tuyết Nhi trong veo. “Hôm nay đông khách lắm anh ơi.”

Lúc cô bé nói chuyện, hai bím tóc rối tung lắc lư qua lại như muốn rơi ra.

Mấy ngón tay của Trình Cảnh Thiên xoa xoa với nhau, rất muốn tết lại giúp Tuyết Nhi nhưng chính bản thân lại chưa bao giờ buộc tóc cho con gái nên thôi.

“Ừ.” Bàn tay anh vươn ra, chuyển thành vén tóc qua mang tai cho Tuyết Nhi. “Hai mẹ con em đã ăn cơm chưa?”

Động tác của Trình Cảnh Thiên quá mức đột ngột làm cô bé đứng hình.

Hai tay Tuyết Nhi siết chặt khăn lau bàn, thẳng lưng không dám nhúc nhích: “Dạ rồi ạ.”

Thấy cô bé lộ rõ sự căng thẳng, Trình Cảnh Thiên cười khẽ một tiếng, rút tay về.

Anh hỏi: “Ngoan, em năm nay mấy tuổi rồi nhỉ?”

Tuyết Nhi ngoan ngoãn đáp: “Em sáu tuổi ạ, vừa mới vào lớp một.”

Trình Cảnh Thiên gật đầu, đang không nghĩ cô bé lại nhỏ thế thì nghe thấy Tuyết Nhi khen anh một câu: “Anh ơi, có ai nói với anh là anh rất đẹp trai chưa ạ?”

Trẻ con không biết nói dối, thích thì sẽ nói là thích, đẹp thì sẽ nói là đẹp.

Mà ngoại hình Trình Cảnh Thiên tuấn tú là sự thật.

Anh nghe thấy thì hơi ngẩn người, mấy giây sau mới mỉm cười phản ứng lại.

Tuyết Nhi tưởng Trình Cảnh Thiên không tin: “Anh ơi, em nói thật đấy!”

“Ừ, anh nghe rồi.” Anh duỗi tay vỗ đầu bạn nhỏ đang sốt ruột, ánh mắt hướng về phía Lạc Yên, ám chỉ rõ ràng.

Tuyết Nhi gật đầu cười: “Chị Lạc Yên cũng rất xinh đẹp ạ, hai người đều đẹp.”

Trình Cảnh Thiên bẹo má cô bé một cái: “Cái miệng nhỏ này dẻo quá đó.”

Tuyết Nhi cũng không cản anh, ngược lại còn cười khanh khách: “Em nói sự thật mà.”

Anh cười. Một khắc lơ đãng ngẩng lên, Trình Cảnh Thiên thấy Lạc Yên đang cúi thấp đầu, bộ dạng như vừa mới khóc.

Còn dì Trương thì đứng đối diện đang khom người nói gì đó với cô, trên tay cầm khăn giấy.

Trình Cảnh Thiên nhíu mày, chống tay lên mặt bàn muốn đứng dậy đi qua đó.

Tuyết Nhi ngơ ngác ngẩng cổ: “Anh ơi, sao thế ạ?”

Nói rồi cô bé cũng nhìn theo.

Thấy mẹ bé và chị Lạc Yên đang nói chuyện.

Đương nhiên Tuyết Nhi không nắm bắt được của Trình Cảnh Thiên. Cô bé nắm góc áo anh, non nớt hỏi: “Anh ơi, anh có biết chuyện này không?”

“Ừ?” Cuối cùng anh vẫn quyết định ngồi xuống.

Tuyết Nhi đi hai bước lại gần chỗ Trình Cảnh Thiên, thủ thỉ: “Chị Lạc Yên chính là ân nhân của mẹ con em đó.”

“Hả?”



Quán mì chỉ vắng được một lúc đã có thêm tốp khách mới đi vào.

Bên trong náo nhiệt, âm thanh trò chuyện rộn ràng không dứt.

Lạc Yên và Trình Cảnh Thiên ngồi cạnh nhau. Vì cô phải về ăn cơm với gia đình nên tối nay chỉ có mình anh ăn.

Trong lúc đợi đồ ăn, Lạc Yên lại dán người vào Trình Cảnh Thiên ủ ấm.

Búi tóc của cô cọ lên cằm anh. Nương theo ánh sáng, anh thấy một bên má trắng mịn của cô lấp ló, cùng với bọng mắt hơi sưng.

Đúng là mới khóc.

Trình Cảnh Thiên rũ mắt hỏi: “Lúc nãy em nói chuyện gì với dì Trương mà lâu vậy?”

“À.” Lạc Yên đang tập trung chơi game. “Em hỏi thăm dì ấy chút thôi, mấy chuyện cuộc sống ấy mà.”

Anh gật đầu, cũng không nói về chuyện mình thấy cô khóc.

Tính cách Lạc Yên nhạy cảm nhưng kiên trì, không phải là một người dễ rơi nước mắt.

Ban đầu Trình Cảnh Thiên không biết, nhưng sau khi nghe Tuyết Nhi kể thì đã hiểu.

Lạc Yên hết lòng giúp đỡ hai mẹ con dì Trương. Nhưng sau đó xung quanh lại có nhiều người cho rằng cô đang làm việc thừa.

Thời điểm Trình Cảnh Thiên còn nhỏ cũng vậy.

Khi dì nhà bên giúp Trình Mộ Thời trông nom Trình Cảnh Thiên trong lúc ông đi làm, những hàng xóm khác trong khu cũng có phản ứng tương tự, thậm chí còn gay gắt hơn thế.

Nói rằng vì bố con anh là người của Trình gia, chắc chắn Trình gia sẽ không để họ sống lay lắt nơi đầu đường xó chợ như thế.

Người nghèo như họ không lo cho bản thân còn đi lo cho tầng lớp giàu có như Trình gia.

Trình Cảnh Thiên từng rất căm hận những người đó, nhưng càng lớn, anh càng cảm thấy thương cảm cho họ.

Vì họ đã quá nghèo nên chẳng còn nghĩ được điều gì khác, hoặc nghĩ cho ai khác nữa.

Và họ sẽ trở nên ích kỷ, rồi ghét lây những người đã khổ còn tỏ ra hào phóng.

Một phản ứng vô cùng bình thường.

Đương nhiên câu chuyện của Trình Cảnh Thiên và Lạc Yên không hề giống nhau.

Anh giữ im lặng, là bởi vì anh cũng không biết khuyên cô như thế nào.

Nói cho cùng, thế giới này phức tạp như vậy, giúp người chính là con dao hai lưỡi.



Ăn xong mì hoành thánh, Trình Cảnh Thiên và Lạc Yên tách nhau chuẩn bị trở về.

Đèn sáng rực, kéo dài hai cái bóng.

Lạc Yên ôm Trình Cảnh Thiên cứng ngắc, thở dài: “Lại sắp hết một năm nữa rồi.”

Anh cười cười đáp nhẹ một tiếng, bàn tay vững vàng đỡ lưng cô.

Nhiệt độ người con trai rất cao, giống như một lò sưởi di động sưởi ấm cơ thể Lạc Yên.

Hai người yên tĩnh đứng ôm nhau một lúc, đến khi Trần Thước thúc giục gọi điện thoại mới miễn cưỡng buông ra.

Trình Cảnh Thiên hôn tạm biệt Lạc Yên “Không cần trả khăn choàng cho anh đâu.”

“Ai nói em sẽ trả anh chứ.” Cô bĩu môi.

Anh nhướn mày cười, không có cách nào ngoài việc hùa theo cô.

“Khi nào về thì nhắn tin cho anh.”

“Được rồi, anh cũng thế nha.”

“Ừ.”



Buổi tối, lượng tàu điện ngầm chạy ít hơn ban ngày.

Mười phút nữa mới có chuyến tiếp theo, Trình Cảnh Thiên bèn đi lên hút thuốc.

Trời lạnh thế này, không thể thiếu thuốc lá được.

Anh vừa rít vào một hơi, chất nicotin chậm rãi ngấm vào tế bào, làm cho tinh thần trở nên khoan khoái tỉnh táo hơn nhiều.

Trình Cảnh Thiên lười biếng dựa người vào vách tường, trong miệng ngậm điếu thuốc.

Trước mắt là đường lớn, xe cộ đi lại như mắc cửi.

Đột nhiên có người lạ sửng sốt gọi tên anh: “Cảnh Thiên? Là con sao?”

Trình Cảnh Thiên nhíu mày. Động tác bỗng cứng lại, trong đầu xẹt qua một gương mặt vừa lạ vừa quen.

Hình như đã lâu lắm rồi.

Mà người phụ nữ kia cũng chắc chắn là anh đã nghe thấy, hồi hộp chờ anh trả lời.

Đáng tiếc, một cái liếc mắt Trình Cảnh Thiên cũng không cho bà ta. Anh hút thêm một hơi thuốc rồi dụi đầu lọc vào thùng rác bên cạnh, chuẩn bị rời đi.

Mùi thuốc lá khó chịu xộc vào mũi Bạch Viện.

Bà ta nhíu mày, càng không thể tin vào phản ứng lạnh nhạt của Trình Cảnh Thiên, vội vã chạy đến kéo tay anh: “Cảnh Thiên, chính là con mà! Sao lại không trả lời mẹ?!”

Trình Cảnh Thiên bị giữ lại nên không thể đi tiếp.

Anh không muốn ở cùng bà ta một phút một giây nào, xa lạ hỏi ngược lại: “Xin lỗi, chúng ta có quen nhau à?”

Bạch Viện ngẩn ra, trơ mắt nhìn gương mặt giống như đúc với thiếu niên mà bà ta từng rất yêu hai mươi năm về trước.

Chỗ này là ngã tư. Đúng lúc đèn xanh bật lên, người đi bộ từ hai bên đường đi xuống.

Biểu cảm trên mặt Trình Cảnh Thiên cực kỳ mất kiên nhẫn. Anh giật mạnh tay khỏi tay Bạch Viện, hoà vào biển người.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.