Thân ảnh cao lớn chững chạc hoà vào biển người, chớp mắt đã mất dạng.
Trình Cảnh Thiên không hề quay đầu nhìn Bạch Viện lần nào nữa.
Quyết liệt và vô tình.
Giống hệt như cách bà ta từng bỏ rơi bố con họ hai mươi năm trước.
Thời tiết đang khô ráo đột nhiên nổi gió lớn kéo theo sấm chớp đì đùng, những giọt nước to như hạt đậu thi nhau rơi xuống.
Dòng người đi bộ hoảng hốt tìm chỗ trú mưa, có người vội vã đến mức va phải Bạch Viện.
Nhưng bà ta không có tâm trạng để ý đến chuyện này.
Mưa như trút nước, Bạch Viện vẫn đứng như trời trồng, cả con đường lớn chỉ có mình bà ta.
…
Trình Cảnh Thiên ngồi tàu điện ngầm trở về.
Đến nơi, anh cũng không lên nhà ngay mà ngồi bên ngoài cửa hàng tiện lợi quen thuộc, một mình hút hết điếu này đến điếu khác.
Tàn thuốc rơi dưới chân bị gió thổi tung. Nhân viên trực đêm định ra nhắc nhở thì thấy sắc mặt thâm trầm của Trình Cảnh Thiên, đành nhịn xuống đi làm việc khác.
Dân cư ở đây không phú thì quý, tốt nhất anh ta không nên đụng vào.
Có gì tí nữa ra quét dọn một lượt là được.
Trời tối sầm làm cho đèn đường trở nên buồn tẻ, hắt lên người thiếu niên đơn độc.
Càng về khuya thì nhiệt độ càng hạ thấp, Trình Cảnh Thiên thở ra một hơi dài lạnh buốt.
Lúc nãy người phụ nữ đó nói gì nhỉ?
“Cảnh Thiên, chính là con mà! Sao lại không trả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-ve-ben-em-2/2888714/chuong-67.html