Các cửa hàng gần bệnh viện luôn làm ăn phát đạt, quán ăn sáng từ sáng sớm đã rất đông khách. Đặc biệt là sau khi có nhiều người bệnh được đưa đến tối qua, kéo theo rất nhiều người nhà, cửa hàng ăn sáng ngon chật kín người, đông hơn cả khoa cấp cứu của bệnh viện.
Mấy người đi dọc đường.
“Chú, chú muốn ăn gì? Cháu mua cho chú.” Thường Gia Vĩ vừa đi vừa hỏi ý kiến của bậc trưởng bối.
“Không, không cần.” Tạ Trường Vinh xua tay, nói với anh ta: “Tối qua các cháu vất vả rồi. Bữa sáng hôm nay, chú mời.”
Thường Gia Vĩ nghe thấy lời này thì rất sốt ruột, kế hoạch lấy lòng người nhà Bạn học Tạ mà anh ta vất vả lắm mới có được tuyệt đối không thể dễ dàng từ bỏ, vội vàng tranh giành: “Chú, không được. Chú là khách, chú là trưởng bối, để chú mời thì cháu keo kiệt quá. Phải không, Oánh Oánh, để cháu mời mọi người ăn sáng nhé?”
Bị tiền bối kéo vào cuộc chiến, Tạ Uyển Oánh nói thật: “Thầy Thường, nên để em trả tiền.”
Đúng là như vậy, hai người này là trưởng bối của cô, nên để cô mời bữa sáng này.
Anh ta muốn mượn cô để cô đứng về phía mình, kết quả lại thành cô tranh giành với anh ta. Thường Gia Vĩ vội vàng phản đối: “Không được, không được. Em là sinh viên, chưa có lương, lấy tiền đâu ra mà trả?”
“Mọi người đừng tranh nữa, đã nói là chú mời rồi, đừng tranh với chú.” Tạ Trường Vinh lấy ví tiền ra khỏi túi áo, lúc này ông nhớ đến lời dặn dò của vợ trước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-ve-90-co-tro-thanh-bac-si-ngoai-khoa-thien-tai/4945514/chuong-3349.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.