“Không thể nào, những bác sĩ đó chắc chắn đã nói với các anh.” Rõ ràng là bác sĩ thực sự không muốn nói nhảm với đám người này nữa, nói thẳng: “Cấp cứu gần 2 tiếng rồi, người bệnh đã ngừng tim, ngừng thở gần 2 tiếng, đồng t.ử giãn, đã vượt quá thời gian quy định cấp cứu.”
Bác sĩ nói vậy là có ý gì? Lý Vĩnh và những người khác không hiểu, quay lại nhìn hai người bạn học là bác sĩ để được giúp đỡ.
Tằng Vạn Ninh và Khổng Vân Bân cúi đầu không nói.
Triệu Văn Tông ôm cặp sách trong tay rơi xuống đất, òa khóc.
“Triệu Văn Tông, cậu khóc cái gì?”
Triệu Văn Tông vừa khóc vừa nhìn những người này, không hiểu sao họ lại không nghe ra, bác sĩ nói là cô giáo đã c.h.ế.t.
“Cô Lưu mất rồi? Không thể nào...”
“Sao cô Lưu có thể mất được? Cô ấy chỉ bị thương ở tay, những chỗ khác không sao? Trước đó cô ấy vẫn ổn mà ...”
Bị nhóm người này làm khó dễ, bác sĩ cấp cứu ấm ức nói: “Tôi nghe nói, các anh đã ngăn cản việc cắt chi cho người bệnh. Cô ấy không cắt chi, thời gian bị trì hoãn, độc tố lan ra toàn thân.”
“Các anh đã không cho cô giáo cắt chi.” Triệu Văn Tông lặp lại lời bác sĩ.
Nói một cách đơn giản, ai là người hại c.h.ế.t cô Lưu đã rõ ràng.
“Không phải chúng tôi...” Lý Vĩnh và những người khác gào lên, chỉ vào Tằng Vạn Ninh: “Là cậu ta nói không cần cắt chi cho cô Lưu.”
“Tôi chưa từng nói câu đó, tôi còn bảo anh im miệng, đừng nói bậy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-ve-90-co-tro-thanh-bac-si-ngoai-khoa-thien-tai/4945513/chuong-3348.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.