“Con bé là bác sĩ của Bệnh viện Tuyên Ngũ.” Mẹ Lâm vội vàng nói chen vào, hoàn toàn không để ý thấy con gái mình đang đứng sau ra sức xua tay ra hiệu đừng nói nữa.
“Cô ấy cũng là bác sĩ ở bệnh viện chúng tôi sao? Nếu là đồng nghiệp của tôi thì sao tôi không nhớ đã từng gặp qua cô ấy?” Chủ nhiệm Ngô quay đầu lại, chăm chú nhìn mặt Lâm Lệ Quỳnh như thể đang soi kính lúp. Hành động đó khiến Lệ Quỳnh càng thêm lùi về phía sau. “Cô ấy làm ở khoa nào?”
“Cô ấy ở khoa Răng Hàm Mặt, theo học giáo sư già ở khoa răng số một.” Mẹ Lâm nói với vẻ tự hào không che giấu.
Mọi người xung quanh ồ lên: “Khoa Răng Hàm Mặt á!”
Phương đại thím đang ngồi dưới đất kêu “ối” một tiếng, đập tay lên đùi mình rồi bắt đầu mắng hai mẹ con nhà này:
“Các người hại c.h.ế.t tôi rồi! Suýt chút nữa hại c.h.ế.t cả ông nhà tôi! Hai người là đồ sao chổi, tôi tưởng các người là ——”
“Mà bà tưởng con gái tôi là ai cơ chứ? Cũng tại bà nghe tôi nói con gái mình là bác sĩ rồi năn nỉ chúng tôi tới. Giờ thì chúng tôi sai cái gì?” Mẹ Lâm không đời nào nhận mình sai, lập tức cãi lại. Bà ta trừng mắt nhìn Phương đại thím, tức giận nói: “Bà tự mình thấy rõ rồi đấy! Là cô ta đánh c.h.ế.t ông nhà bà, không phải con gái tôi! Là cô ta đập trúng tim ông nhà bà!”
Giờ phút này Phương đại thím chỉ hận bản thân quá hấp tấp, vừa nghe nói đối phương là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-ve-90-co-tro-thanh-bac-si-ngoai-khoa-thien-tai/4814372/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.