Nghe hai mẹ con kia cãi nhau, cả toa tàu lập tức náo loạn.
Phương đại mụ sững người, không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Quay đầu lại thì thấy — ối trời ơi, hình như ông nhà mình không còn sùi bọt mép nữa.
“Từ từ, từ từ đã, chồng tôi hình như tỉnh rồi.” Phương đại mụ nói.
Nhưng lúc này hiện trường rối như tơ vò, chẳng ai để ý lời bà. Chỉ có Tạ Uyển Oánh là vẫn luôn tập trung nhìn vào vùng n.g.ự.c bên trái của người bệnh, theo dõi nhịp tim của ông ấy.
“Cái gì mà tỉnh? Ông ấy cần ép tim cấp cứu, mau tránh ra! Để con gái tôi – bác sĩ – cứu ông ấy!” Lâm mụ mụ sốt ruột, quát vào mặt Phương đại mụ.
Tôn Dung Phương thật sự không nhịn nổi nữa, lên tiếng khuyên ngăn:
“Phiền hai người đừng gây thêm rối nữa có được không?”
“Gây rối cái gì? Con gái tôi mới là bác sĩ, con gái bà chẳng là gì cả!” Lâm mụ mụ hất tay Tôn Dung Phương, không thèm nể nang.
Vân Vũ
Thật chịu hết nổi cặp mẹ con này. Tôn Dung Phương chỉ biết trợn trắng mắt.
“Tất cả dừng lại!” – Giữa lúc mọi người đang ầm ĩ, một tiếp viên tàu lớn tiếng hét lên, cố gắng giữ trật tự:
“Ở đây đã có bác sĩ chuyên môn rồi!”
Bác sĩ chuyên môn? Mẹ con nhà họ Lâm sững người, quay đầu lại:
“Bác sĩ chuyên môn gì cơ?”
Người đàn ông trung niên đứng cạnh tiếp viên, dáng vẻ nhã nhặn, đẩy gọng kính lên rồi tự giới thiệu:
“Tôi là trưởng khoa Tiết niệu, Bệnh viện Nhân dân số Năm. Họ Ngô.”
Bác
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-ve-90-co-tro-thanh-bac-si-ngoai-khoa-thien-tai/4814371/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.