Tác giả: Phì Mụ Hướng Thiện
Cha của cô ghét cô — ghét đến tận xương tủy.
Từ lúc cô ra đời, dù có học giỏi đến mấy, trong mắt cha vẫn chẳng có gì đáng để tự hào. Bởi vì cô là con gái, không phải con trai. Mỗi lần cô được giấy khen, chẳng khác nào một cái tát vào mặt ông ta. Nếu là con trai mà giỏi như vậy thì mới đáng khen!
Nhà họ Tạ chẳng đơn giản là trọng nam khinh nữ — ở đó, đàn ông là chủ, đàn bà là người hầu. Tạ Uyển Oánh nhớ rất rõ, mỗi dịp Tết Âm lịch, đại gia đình họ Tạ cùng ăn cơm, phụ nữ và con gái đều không được ngồi bàn chính, chỉ được ăn trong bếp. Chỉ có đàn ông và con trai mới được ngồi ăn uống, trò chuyện vui vẻ.
Cô nhất định phải trở thành bác sĩ, phải làm bác sĩ ngoại khoa — một nghề thường chỉ dành cho đàn ông. Không chỉ vì bản thân, mà còn vì mẹ, vì tất cả phụ nữ trong nhà họ Tạ, vì tất cả những người phụ nữ từng bị coi thường ở cái nơi này.
Đàn ông làm được thì phụ nữ cũng làm được!
Đôi mắt của Tạ Uyển Oánh đối diện thẳng với ánh mắt của cha mình, ánh mắt kiên định, cứng cỏi không chút sợ hãi.
Tạ Trường Vinh nghẹn họng, nuốt nước bọt:
“Mày dám trợn mắt với cha mày à!”
Tạ Uyển Oánh không đáp, chỉ xoay người bỏ đi.
Tạ Trường Vinh giơ tay định đánh.
“Đừng đánh nó! Anh đánh nó làm gì!” — Tôn Dung Phương vội giữ lấy cánh tay chồng.
Vân Vũ
“Con hư là tại cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-ve-90-co-tro-thanh-bac-si-ngoai-khoa-thien-tai/4814349/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.