“Cả nước có bao nhiêu bác sĩ ngoại khoa? Có bao nhiêu bác sĩ ngoại khoa là nữ? Có bao nhiêu nữ bác sĩ thực sự đứng mổ chính trong ca phẫu thuật lồng ngực?”
“Một ngàn? Một trăm? Mười? Hay chỉ một người?!”
“Không, mấy người đều đoán sai cả.” Giọng nói trên bục càng lúc càng nhỏ, “Đáp án là... không có ai ——”
Năm 1996, bệnh viện Nhân Dân số 3, khu Mẫn Giang, thành phố Tùng Viên.
Trong đêm tối đen đặc, tòa nhà khoa cấp cứu cũ nát lờ mờ hiện ra giữa bóng đêm. Chiếc đèn tuýp treo trước cổng bệnh viện bị gió thổi đung đưa, ánh sáng lập lòe như sắp tắt, trái ngược hẳn với ánh đèn neon rực rỡ ngoài phố.
Chiếc xe cứu thương mang dòng chữ đỏ sậm “Bệnh viện số 3” rú còi inh ỏi, rẽ gấp vào cổng sắt bệnh viện. Khi thân xe quệt sát mép cửa, phát ra tiếng “keng” chói tai. Bảo vệ trực ở chốt gác lập tức lao ra xem xét tình hình.
Tiếng va chạm lớn ấy khiến Tạ Uyển Oánh đang đứng trong sân bệnh viện giật mình tỉnh lại. Hai mắt cô còn mơ màng, tầm nhìn dần trở nên rõ ràng, ánh mắt dừng lại ở cửa khoa cấp cứu.
Thấy mấy y tá luống cuống đẩy cáng cứu thương lao ra từ phòng cấp cứu, phía trước họ là một nam bác sĩ vừa đi vừa soi đèn pin, nhanh chóng kiểm tra đồng tử của bệnh nhân nằm trên cáng.
“Huyết áp bao nhiêu?”
“70 tâm thu, 40 tâm trương!”
“Huyết áp tụt mạnh, bệnh nhân có triệu chứng gì?”
“Nói là đau ngực.”
“Bệnh tim? Nhồi m.á.u cơ tim?”
Nam bác sĩ dán ống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-ve-90-co-tro-thanh-bac-si-ngoai-khoa-thien-tai/4814334/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.