Chương trước
Chương sau
Từ sau khi Lâm Hy mang thai, Hứa Dĩnh Hàn vẫn luôn ngày đêm cắm cung tại Lâm Phủ, một bước cũng chẳng rời.

Ban đầu là vì Lâm Hy, nhưng càng về sau hắn càng cảm nhận rõ được sự quan tâm, cảm nhận rõ tình thương mãnh liệt từ gia đình cô mang lại, khiến cõi lòng hắn càng thêm ấm áp.

Lâu dần, hắn lại càng ỷ lại vào nhà cô.

Ở tổ chức đã có Hàn Tam, Hàn Tứ lo liệu, còn ông lớn hiện đã lui về ở ẩn, mọi quyền hạn đều giao lại cho Hứa Dĩnh Hàn.

Dường như mọi thứ đều trôi qua một cách yên bình thuận lợi.

Thế nhưng, con đường mà họ đã lựa chọn, họ càng hiểu, sự yên bình ngắn ngủi này sẽ là một bàn đạp vững chắc cho thiên tai bão táp chực chờ ập đến với cuộc đời họ, chỉ là... sớm hay muộn mà thôi.

"Dĩnh Hàn! Anh dậy ngay cho em!"

Buổi sáng tinh mơ, Lâm Hy kết thúc giấc ngủ ngay khi đồng hồ chạm mốc 9 giờ. À... đã 9 giờ thì còn tinh mơ gì nữa.

Bên cạnh giường, người đàn ông với mái tóc lòa xòa vẫn còn say sưa ngủ, dường như trước đây Lâm Hy chưa từng được chứng kiến lão đại của mình ngủ kỹ như bây giờ.

Quả là một chuyện hiếm lạ.

Nhưng tối qua không phải là hắn đã hứa sẽ cùng cô đi đến tiệm cơm gà của Doãn Tử hay sao?

Nghĩ đến đây, Lâm Hy thở dài lay nhẹ vai hắn.

"Dĩnh Hàn à, anh dậy đi, anh nói hôm nay sẽ đưa em đi ăn cơm gà của Doãn Tử mà!"

Không động đậy, không một lời hồi đáp. Hứa Dĩnh Hàn hắn vẫn nằm im, hơi thở đều đều như không hề nghe thấy.

Lâm Hy bất lực, lần này quyết định lắc vai hắn càng mạnh hơn: "Dĩnh Hàn! Anh mau dậy cho em! Em đói rồi!"

Chỉ thấy, Hứa Dĩnh Hàn lúc này khẽ gật đầu ậm ừ vài tiếng, giây sau hắn quay người, với tay trùm chăn lên kín mặt.

Lâm Hy: "..."

Lâm Hy tức đến mức đỡ trán bật cười, nhưng lại chẳng thể làm gì hơn ngoài việc chống hông đứng nhìn chồng mình như một đứa trẻ đang ham ngủ nướng. Giây sau đành bất đắc dĩ lắc đầu: "Lão đại của em ơi, anh không định nuốt lời đấy chứ?"

Hứa Dĩnh Hàn nghe thấy hai chữ "nuốt lời" từ cô thì hé mắt ra một chút.

Lâm Hy đắc ý mỉm cười.

Nhưng chỉ giây sau, hiện thực đã vả mặt cô không thương tiếc.

Hứa Dĩnh Hàn lại một lần nữa chui tọt vào trong chăn, điệu bộ ủy khuất mang theo chút trêu chọc: "Còn không phải là đêm qua anh bị tiểu yêu háo sắc nhà em hành hạ đến mệt lả người hay sao!"

Lời nói đột ngột của hắn phút chốc đã khiến cho Lâm Hy đỏ bừng mặt, ánh mắt cũng trở nên lúng túng ngay lập tức: "Anh... anh đừng có mà đổ thừa cho người vô tội."

Lâm Hy lắp bắp liên hồi, tay theo phản xạ vội vàng vân vê góc chăn để che đi sự xấu hổ, một lần nữa cái miệng lại tiếp tục bán đứng cô: "Hơn nữa, em còn đang mang thai đấy, em làm sao mà... tới mức như anh nói được, là tự anh khiến anh mệt thôi!"

"Phụt!" Hứa Dĩnh Hàn bật cười thành tiếng từ trong chăn.

Hồi sau liền bật người ngồi thẳng dậy, nhích mông dựa lưng vào thành giường.

Hứa Dĩnh Hàn chăm chú nhìn cô, bộ dạng có chút tùy hứng, cả thân trên của hắn hiện tại đang để trần, lộ ra từng đường nét khỏe khoắn lại kích thích thị giác của Lâm Hy đến cực điểm.

Giây sau hắn liền cười ranh mãnh: "Anh đừng đổ thừa cho người vô tội? Hửm?" Hứa Dĩnh Hàn lặp lại câu nói vừa rồi của Lâm Hy, đồng thời cái tay không an phận hất tung tấm chăn đang che chắn phần thân dưới của mình.

Chỉ thấy, vùng bụng rắn chắc nơi đâu cũng đều là những vết tích do cô để lại, đi kèm theo đó là hành vi bá đạo làm càn của hắn. Tay Lâm Hy thoáng chốc đã bị Hứa Dĩnh Hàn giữ chặt, dẫn dụ cưỡng chế cô lần mò qua từng dấu vết đỏ tím đến chói mắt.



Sau đó, giọng nói mang theo chút khàn khàn cất lên: "Cô gái nhỏ à, em vô tội thật sao?"

Lâm Hy phút chốc cúi gằm mặt, cô của hiện tại thật sự rất muốn chui xuống gối để mà trốn, khuôn miệng mếu máo khẽ run lên:

"Đêm qua là... em chỉ ngỏ lời muốn anh bế em từ nhà tắm về phòng ngủ thôi mà, đâu phải ý như anh nghĩ, là tự anh động tình rồi bây giờ lại quay ra trách em, anh như vậy là xấu tính đấy có biết không hả!?"

Hứa Dĩnh Hàn bật cười, cô gái nhỏ này thỏa mãn xong rồi thì cư nhiên lại muốn phủi sạch toàn bộ trách nhiệm sang cho hắn.

"Nữ chủ Lâm Hy! Em phủi tay cũng nhanh thật đấy, anh còn tưởng là ít nhất em vẫn còn biết một chút gì đó gọi là xấu hổ mà chịu trách nhiệm về những hành vi xấu xa của mình?"

"Thì..." Lâm Hy đuối lý, trong lòng biết rõ rằng Hứa Dĩnh Hàn nói không hề sai, đêm qua là chính cô đã đòi hỏi hắn.

Chỉ là, Lâm Hy dễ gì chấp nhận chịu thua, cô lại tiếp tục lấp liếm: "Thì em đã nói là em chỉ muốn anh bế em đi ngủ thôi mà, ai bảo anh lớn già đầu rồi mà còn không biết kiềm chế."

"Ha! Là anh không biết kiềm chế sao?" Hứa Dĩnh Hàn đi từ bất ngờ này đến bất ngờ khác, hắn không nghĩ rằng cô gái nhỏ nhà mình lại có một ngày khiến hắn mở mang tầm mắt đến vậy.

Hắn vừa buồn cười lại vừa bất lực, nhẹ nhàng kéo cô vào lòng, sau đó khẽ vỗ lưng cô: "Thôi được rồi, lần này anh chịu thua em, nhưng mà..." Nói đến đây, khóe môi Hứa Dĩnh Hàn bất chợt kín đáo cong lên: "Phụ nữ mang thai, tần suất ham muốn tăng hơn bình thường cũng không có gì đáng phải xấu hổ."

"Này!" Lâm Hy thẹn đến đỏ mặt, dứt khoát đẩy mạnh hắn ra: "Ai nói với anh là phụ nữ mang thai thì sẽ... "ấy" hơn bình thường chứ?"

Hứa Dĩnh Hàn sờ mũi lén cười, ánh mắt nhìn cô nhen nhóm ngọn lửa đỏ rực, còn có chút không đứng đắn, giây sau môi mỏng liền ghé sát vành tai đỏ ửng của cô: "Chuyện "ấy" à? Là anh nói."

Chưa đợi Lâm Hy kịp phản ứng, Hứa Dĩnh Hàn đã rời khỏi giường bước vào phòng tắm, cho đến khi tiếng nước chảy vang lên, Lâm Hy lúc này mới như được thức tỉnh, cũng vừa vặn tiêu hóa được hết toàn bộ ý nghĩa trong câu nói của Hứa Dĩnh Hàn, khuôn mặt thoáng chốc liền nóng ran.

Hơn nửa giờ sau đó, đoàn xe của Hứa Dĩnh Hàn và Lâm Hy dừng trước quán cơm có bảng hiệu tên cơm gà A Doãn.

Nơi đây quy mô tuy nhỏ nhưng lại khá đắt khách.

Vừa vào bên trong, đôi vợ chồng liền đã bắt gặp được một cảnh tượng khiến cho cả hai có muốn ngó lơ thì cũng không thể.

Kia chẳng phải là Đặng thiếu và cô người tình họ Thẩm tên Yên sao?

Để ý kỹ mới thấy, Thẩm Dung Yên dường như đang bị Đặng Dương cưỡng chế ngồi sát bên mình. Anh nhìn cô, đôi mắt sắc lạnh nhưng lại ẩn chứa ngọn lửa không dễ gì dập tắt. Sự im lặng kéo dài giữa hai người, khiến cho bầu không khí như thể rớt xuống âm độ.

Đến cuối cùng, Đặng Dương cũng chịu phá tan đi sự im ắng, anh lẳng lặng nắm lấy tay Thẩm Dung Yên một cách mạnh mẽ. Giọng nói trầm đục đầy lạnh lẽo vang lên: "Em nghĩ mình có thể dễ dàng thoát được khỏi tôi?"

Thẩm Dung Yên khẽ nhíu mày, nhưng cô không vùng vẫy: "Đặng Dương! Anh không thể cứ ép buộc tôi mãi được!"

"Tôi không ép buộc em." Đặng Dương bỗng siết chặt tay Thẩm Dung Yên, anh ngả người dựa lưng ra ghế, một bên tay vòng qua khoác lên thành ghế của cô, giây sau liền hạ giọng:

"Nhưng em nên nhớ, em thuộc về tôi. Vậy nên đừng để chuyện ngày hôm nay lặp lại một lần nữa, nếu không, tôi dám đảm bảo ngày tháng sau này của em sẽ không còn được nhìn thấy mặt trời."

Thẩm Dung Yên khẽ rùng mình trước sự mãnh liệt trong từng câu nói của anh, phải một hồi lâu sau cô mới có thể lấy lại được sự kiêu hãnh của chính mình: "Anh đang đe dọa tôi sao?"

Đặng Dương cười nhạt lắc đầu, đôi mắt ánh lên vẻ kiên định và chiếm hữu: "Tôi chỉ muốn nhắc nhở em, Thẩm Dung Yên, em nên biết nơi em thuộc về, em là của tôi! Đừng bao giờ quên điều đó!"

Câu nói ấy của Đặng Dương nó như một lời khẳng định. Thoáng chốc, Thẩm Dung Yên đã cảm thấy nhịp tim của mình đập nhanh hơn, nhưng một chút cô cũng không dao động.

"Tôi thuộc về ai điều đó không phải do anh quyết định!"

"Em sai rồi." Đặng Dương nhìn xuống chân bàn rồi cười kín đáo, giây sau anh ghé sát đến bên tai cô, mang theo hơi thở nóng rực: "Tôi không quyết định, bởi vì Thẩm Dung Yên em đã thuộc về tôi từ sớm rồi."

Sự chiếm hữu trong mắt Đặng Dương khiến Thẩm Dung Yên không thể không cảm nhận được sức mạnh vô hình từ hắn. Và dù cô có muốn phủ nhận thì sâu thẳm trong lòng, cô biết mình đã bị mắc kẹt trong cái lưới đầy dụ hoặc chẳng thể thoát lui.

"Thật không ngờ là Đặng Dương cậu cũng có ngày này."

Cả hai đang mải đắm chìm trong suy nghĩ rối loạn thì một giọng nói bất chợt vang lên.

Xúi quẩy! Đây là suy nghĩ đầu tiên của Đặng Dương khi gặp bạn mình.



"Chúng tôi đi ăn, liên quan gì đến cậu?"

"Thật vậy sao?" Hứa Dĩnh Hàn nhướng mày, hắn quá hiểu tính cách của Đặng Dương, vậy cho nên hắn càng chắc chắn giữa hai người bọn họ đang có điều mờ ám.

Thẩm Dung Yên dù không muốn nhưng vẫn quyết định mở miệng giải vây, cô là đang giải vây cho chính mình: "Là tôi nói muốn đến đây ăn cho nên anh ta mới đi cùng."

Lâm Hy chỉ đứng một bên yên lặng mỉm cười, không nói.

Bởi có những chuyện, cô hiểu nhưng sẽ chọn cách không vạch trần, chuyện đã qua hãy để nó trôi qua một cách êm đẹp, quá khứ thế nào cô cũng không còn quan tâm nữa.

"Lâm Hy.." Phía trước bất ngờ vang lên tiếng gọi, Lâm Hy trầm lặng nhìn Thẩm Dung Yên đang lấy hết can đảm để đối mặt với mình, chỉ thấy giây sau, Thẩm Dung Yên khẽ nói: "Tôi không nghĩ là năm đó cô lại phải trải qua những chuyện kinh khủng như vậy, thật lòng xin lỗi"

Lâm Hy không đáp lại, chỉ chằm chằm nhìn vô định không có phản ứng, vài giây trôi qua, cô mới khẽ thở dài: "Không phải lỗi của cô."

Thẩm Dung Yên còn muốn nói thêm gì đó, thế nhưng vào lúc này, Doãn Tử và A Phong một trước một sau đi đến.

"Nữ chủ à, chị hẹn em buổi sớm thế nhưng lúc này đã là giờ trưa rồi!" Doãn Tử dấu môi phàn nàn vài tiếng, tay cẩn thận đặt xuống đĩa thức ăn.

Lâm Hy loáng thoáng quay sang liếc Hứa Dĩnh Hàn, miệng làu bàu nói: "Còn không phải là tại anh rể của em sao?"

Doãn Tử nghe xong đã ném cho hắn một ánh mắt hình viên đạn, không một chút nể nang lướt ngang người hắn rồi to gan lớn giọng:

"Vô tích sự!"

Hứa Dĩnh Hàn: ".

A Phong cũng vừa vặn lướt ngang, mỉm cười nhìn bóng lưng Doãn Tử đầy dung túng: "Tiểu Tử nhà tôi nói đúng."

Hứa Dĩnh Hàn câm nín tập hai.

Đúng lúc này, Đặng Dương nhận được cuộc gọi.

Cùng lúc đó, điện thoại trong túi của Hứa Dĩnh Hàn cũng trùng hợp vang lên.

Như một phản xạ linh hoạt vốn có, cả hai kín đáo nhìn nhau, giây sau liền tách ra trả lời cuộc gọi.

Ngay khoảnh khắc đầu dây bên kia vừa mới báo tin, Hứa Dĩnh Hàn cùng Đặng Dương không hẹn mà cùng lúc quay đầu, ánh mắt lạnh tanh mang theo một sự tức giận hiếm thấy.

Tất cả những người có mặt ở đây cũng đồng thời nhận ra được điểm bất thường, bầu không khí dường như chưa bao giờ nặng nề áp bức đến vậy.

"Tìm được tung tích của Giang Minh chưa?"

Tại một căn hầm bí mật ở tổ chức, Đặng Dương, A Phong, cùng Hứa Dĩnh Hàn đứng trước một dãy màn hình kết nối với camera trong phạm vi quy mô lớn.

Hàn Tứ lật qua lật lại sấp tư liệu, hàng mày ngay lập tức nhíu lại trình báo: "Vẫn chưa thưa lão đại, nhưng theo tin cấp báo của người chúng ta đưa về thì có khả năng Giang Minh chỉ là mồi nhử."

Khóe môi Đặng Dương bất chợt nhếch lên, quay đầu nhìn Hứa Dĩnh Hàn rồi đưa ra suy đoán: "Là muốn nhắm vào cậu."

A Phong bận bịu ngồi trước máy tính hồi lâu, lúc này mới sâu kín nhìn sang hai người.

"Đây là một tổ chức mới thành lập, hiện tại vẫn chưa tra rõ được kẻ đứng đầu là ai, bởi hắn chưa từng xuất đầu lộ diện, nhưng rất có thể mục đích của bọn họ... là chúng ta."

"Ý của anh là?" Đặng Dương mơ hồ như hiểu được thâm ý trong câu nói của A Phong.

Hứa Dĩnh Hàn thản nhiên ngồi xuống, giây sau ánh mắt của hắn lạnh tanh nhìn đến bức tường lồi lõm trước mặt, lãnh đạm lên tiếng.

"Là âm mưu muốn lật đổ chúng ta, đường đường chính chính thống trị thế giới ngầm."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.