Từ sau khi Lâm Hy mang thai, Hứa Dĩnh Hàn vẫn luôn ngày đêm cắm cung tại Lâm Phủ, một bước cũng chẳng rời. 
Ban đầu là vì Lâm Hy, nhưng càng về sau hắn càng cảm nhận rõ được sự quan tâm, cảm nhận rõ tình thương mãnh liệt từ gia đình cô mang lại, khiến cõi lòng hắn càng thêm ấm áp. 
Lâu dần, hắn lại càng ỷ lại vào nhà cô. 
Ở tổ chức đã có Hàn Tam, Hàn Tứ lo liệu, còn ông lớn hiện đã lui về ở ẩn, mọi quyền hạn đều giao lại cho Hứa Dĩnh Hàn. 
Dường như mọi thứ đều trôi qua một cách yên bình thuận lợi. 
Thế nhưng, con đường mà họ đã lựa chọn, họ càng hiểu, sự yên bình ngắn ngủi này sẽ là một bàn đạp vững chắc cho thiên tai bão táp chực chờ ập đến với cuộc đời họ, chỉ là... sớm hay muộn mà thôi. 
"Dĩnh Hàn! Anh dậy ngay cho em!" 
Buổi sáng tinh mơ, Lâm Hy kết thúc giấc ngủ ngay khi đồng hồ chạm mốc 9 giờ. À... đã 9 giờ thì còn tinh mơ gì nữa. 
Bên cạnh giường, người đàn ông với mái tóc lòa xòa vẫn còn say sưa ngủ, dường như trước đây Lâm Hy chưa từng được chứng kiến lão đại của mình ngủ kỹ như bây giờ. 
Quả là một chuyện hiếm lạ. 
Nhưng tối qua không phải là hắn đã hứa sẽ cùng cô đi đến tiệm cơm gà của Doãn Tử hay sao? 
Nghĩ đến đây, Lâm Hy thở dài lay nhẹ vai hắn. 
"Dĩnh Hàn à, anh dậy đi, anh nói hôm nay sẽ đưa em đi ăn cơm 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-thu-nho-cua-han-lao-dai/3646610/chuong-101.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.