"Đã lâu không gặp, chú út."
Câu nói này cứ liên tục lặp đi lặp lại trong đầu Hứa Cảnh Gia, thoáng chốc, mặt mũi ông ta đã xám như tro tàn.
Hứa Dĩnh Hàn thật sự đã nghĩ đến vô số cảnh tượng khi hai người chân chính đối mặt với nhau.
Hắn từng nghĩ, lúc đó hắn sẽ sợ hãi con người này, thậm chí là mất khống chế mà lao vào trực tiếp phanh thây
Hứa Cảnh Gia để rửa hận cho ba mẹ hắn.
Thế nhưng ngày hôm nay, khi trực tiếp đối mặt với người chú máu lạnh không bằng cầm thú này, Hứa Dĩnh Hàn lại bình tĩnh đến đáng sợ.
Hứa Cảnh Gia bấy giờ mặt đã cắt không còn một giọt máu, nhìn chăm chặp vào người đàn ông vừa mới gọi mình là chú nhỏ kia, miệng lắp bắp: "Cậu... cậu tên gì?"
Ông ta không dám tin, càng không dám nghĩ đứa trẻ năm xưa quỳ khóc van xin ông hãy tha cho ba mẹ mình, đã chết chìm trong biển lửa lại có thể còn đường sống sót mà đứng sừng sững ở trước mặt ông.
Không! Tuyệt đối không thể!
"Tôi đoán là giờ phút này ông hẳn là phải có câu trả lời rồi chứ?" Hứa Dĩnh Hàn chậm rãi đi đến đứng trước mặt
Hứa Cảnh Gia, lại nói:
"Đứa trẻ năm xưa của nhà họ Hứa ông có thể quên, nhưng cái tên Hứa Hùng đời này ông bắt buộc phải nhớ!"
Hứa Cảnh Gia kinh hãi hết nhìn Hứa Dĩnh Hàn rồi lại nhìn sang Ngải Khinh, chỉ tay căm tức mà nói: "Hai người...
được lắm! Giỏi lắm! Lẽ ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-thu-nho-cua-han-lao-dai/3562646/chuong-100.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.