Để nói ra được những lời này, Lâm Hy đã phải cố gắng giấu đi sự khẩn trương cùng cảm xúc hỗn độn của mình.
Không phải vì Lâm Hy sốt ruột muốn được nhanh chóng trở về, mà vì cô đang lo sợ bọn họ sẽ nghĩ như thế nào về quyết định đường đột đó của cô.
Có phải là bọn họ sẽ rất giận cô không?
Thấy mọi người im lặng, Lâm Hy lại càng khẩn trương hơn, giọng nói gấp gáp đến loạn: “Vậy nên, chúng ta cùng nhau bước ra thế giới bên ngoài có được không?”
Ánh mắt Lâm Hy không che giấu nổi sự bất an cùng mong chờ, chỉ một cử động nhỏ của bọn họ hiện tại cũng có thể khiến cho trái tim cô như muốn nhảy vọt lên tận cổ họng.
Bọn họ sẽ không vì thất vọng mà bỏ rơi cô đúng chứ? Làm ơn ai đó hãy nói cho cô biết đi… làm ơn.
“Nữ chủ.” Lời này Doãn Tử nói.
Lâm Hy cố nặn ra một nụ cười tự nhiên nhất có thể, mặc dù là cô đã sắp sửa khóc tới nơi.
“Ừm, chị nghe.” Không khó để phát hiện ra rằng trong giọng nói của cô có chút run rẩy.
Doãn Tử ngắm nhìn gương mặt của Lâm Hy thật lâu, sau đó cất giọng: “Nữ chủ, chị thật sự đã chắc chắn về quyết định rời đi của mình?”
“Ừm, chị chắc chắn rồi.” Rất lâu sau đó câu nói này mới được thốt lên.
Doãn Tử gật đầu, cô quay sang nhìn đám Minh Lễ. Bọn họ mỗi người một cảm xúc khác nhau nhưng tuyệt nhiên không ai mở miệng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-thu-nho-cua-han-lao-dai/3444650/chuong-78.html